Chương 538
Mắt thấy một chiêu này của Tần Trạm sắp nổ đến người mình rồi nhưng trên mặt của Hoa Kiến Nhân không có chút nào bối rối hay cảm xúc gì dư thừa.
Bàn tay của anh nhanh chóng ở trong không trung hoạt động vẽ vẽ một cái hình gì đó sau đó anh đẩy tay một cái cái hình vẽ đó mang theo một cỗ khí tức mạnh mẽ lao thẳng về phía trước.
“Tôi sẽ để anh nhận thức một chút cái gì gọi là thực lực thật sự của hóa cảnh.” Hoa Kiến Nhân nhếch miệng cười lạnh.
Nhưng anh ta cười không được bao lao, rất nhanh liền cứng đờ, bởi vì nắm đấm của Tần Trạm đã đánh nát hình vẽ xuyên thẳng tới chỗ của anh ta!
“Làm sao có thể!” Sắc mặt của Hoa Kiến Nhân biến đổi, dưới chân anh ta bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng lùi sang một bên!
“Vậy mà đánh nát ấn ký của tôi?” Sắc mặt của Hoa Kiến Nhân băng lãnh đến cùng cực, đáy lòng càng khiếp sợ không thôi.
“Cái thực lực này cũng xứng đáng được gọi là hóa cảnh?” Tần Trạm cười lạnh liên tục: “Tôi còn tưởng rằng anh lợi hại như thế nào hoá ra cũng chỉ như thế thôi.”
Hoa Kiến Nhân nhíu mày lại trên mặt có mấy phần kinh ngạc.
“Cái tên Tần Trạm này nói là ở cảnh giới đại Võ Tông những theo như mình quan sát tên Tần Trạm này không đơn giản như vậy.” Hoa Kiến Nhân thấp giọng thì thầm, sau đó anh ta giơ ngón tay lên, trên đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng hào quang.
Hào quang ở trên đầu ngón tay của anh ta vừa xuất hiện một luồng khí tức cực mạnh lan tràn ra.
“Tinh tượng ma chỉ!” Sau đó, Hoa Kiến Nhân gầm lên một tiếng, luồng hào quang trên ngón tay anh ta lập tức bắn về phía Tần Trạm!
Tần Trạm nhanh nhẹn né sang một bên, luồng tia sáng này lao vùn vụt bay lướt qua sát trán của anh.
Một chưởng này coi như đánh trượt nhưng đúng lúc này luồng ánh sáng kia thể không hề biến mất mà nó quay đầu lao về phía Tần Trạm lần nữa!
“Hử?” Tần Trạm nhướng mày luồng tia sáng này hình như là đi theo anh thì phải.
Tần Trạm ở trong không trung nhanh chóng hoạt động chạy bên này chạy bên kia mà tia sáng kia cũng không phải dạng vừa, anh đi đâu nó đuổi theo đến đấy không chịu buông tha.
Hoa Kiến Nhân khẽ hừ một tiếng, cơ thể anh ta chấn động một cái trên tay bỗng nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng biến thành hình kiếm.
Tay anh ta cầm kiếm ánh sáng đâm về phía Tần Trạm.
Chỉ trong chớp mắt đến không khí cũng bị anh ta chém thành hai đoạn!
Hoa Kiến Nhân và tinh tượng ma chỉ dường như đồng thời tấn công cùng lúc về phía Tần Trạm có ý định khiến anh không có chỗ có thể trốn.
“Oành!”
Hai luồng thuật pháp ở trên người Tần Trạm nổ tung phát ra hào quang chói sáng chọc mù cả mắt Hoa Kiến Nhân cười lạnh nói: “Cái này, chính là bản lĩnh của hóa cảnh.”
“Suu!”
Hoa Kiến Nhân vừa nói xong, một tia sáng vàng từ bên trong mãnh liệt bắn mà ra!
Sắc mặt của Hoa Kiến Nhân biến đổi hoảng sợ nói: “Cái này sao có thể.” “Bùm!”
Hoa Kiến Nhân căn bản không kịp né tránh đã bị nắm đấm màu vàng óng giáng xuống ngực của mình! Toàn bộ cơ thể của anh ta trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, từ trên không trung rơi xuống phía dưới, máu tươi nhiễm khắp bầu trời.
Người vây xem cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, phóng tầm mắt nhìn tới ngoại trừ quần áo của Tần Trạm bị xé nát bên ngoài một chút nhưng không hề nhìn thấy vết thương nào hay tổn thương gì.
“Có chút bản lĩnh này cũng dám đến đây khiêu khích?” Tần Trạm cười lạnh nói.
Hoa Kiến Nhân từ dưới đất bò dậy, cánh tay anh ta duỗi ra, cái thanh kiếm ánh sáng lần nữa xuất hiện trên tay của anh ta.
“Cơ thể rất mạnh.” Hoa Kiến Nhân lạnh giọng nói: “Nếu như có thể chiếm lấy thân thể của anh thực lực của tôi nhất định có thể đạt đến một tầm cao mới, thậm chí không hề thua kém thời đỉnh cao của tôi.”
Trong tay anh ta xuất hiện một tia sáng cháy đỏ rực như lửa sau đó biến dần thành màu đỏ tươi như máu.
Tia sáng ở trên tay anh ta tỏa ra một loại khí tức kì lạ sau đó bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của anh ta, toàn bộ cơ đều đỏ lên giống như từ trong máu tươi đi ra vậy.
Cỗ khí tức này, chỉ có người từ biển thi thể đi ra mới có thể có được loại khí tức này anh khẳng định cái tên Hoa Kiến Nhân đã từng lên chiến trường cỗ khí tức này và Tần Trạm cũng không lạ lẫm gì với nó nữa.
“Bá!”
Lúc này, Tần Trạm khẽ động thần thức một cái, trên tay liền xuất hiện một thanh kiếm cũng là ánh sáng màu đỏ như kiếm của Hoa Kiến Nhân.
khiến người ta giật mình chính là, thanh kiếm này lại gãy thành hai đoạn.
“Một thanh kiếm gãy?” Hoa Kiến Nhân cười lạnh một tiếng. “Đối phó anh một thanh kiếm gãy đầy đủ rồi.” Tần Trạm cười lạnh nói. Trong tay anh cầm chính là cái thanh kiếm đồng gãy mất ngọn kiếm.
Tần Trạm rót chân khí vào trong thân kiếm đồng lúc này kiếm đồng ở trong không khí “vù vù.”
Hoa Kiến Nhân cắn nát ngón tay của mình bồi máu tươi lên thanh kiếm ánh sáng.
Sau được tưới máu tươi thanh kiếm ánh sáng giống như trở nên rất hưng phấn sát khí trên kiếm càng bá đạo ngang ngược khiến người ta kinh dị khiếp sợ.
“Thiên nhân trảm!”
Sau đó Hoa Kiến Nhân gầm một tiếng, kiếm ánh sáng lập tức bay lên vài mét! Khí tức kinh khủng giống như khí tức này là từ trời giáng xuống, hung hằng lao về phía Tần Trạm!
Tần Trạm ngưng chân khí, phẫn nộ quát: “Chu thiên mười ba trảm, đệ tam trảm!”
Trên kiếm gãy cùng bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng!
Hai luồng kiếm mang, ở trong không trung va chạm!
Lúc này, Diệp Thiên Vọng từ văn phòng bảo vệ chạy đến.
Hư?” Khi ông ngắng đầu lên nhìn thấy bên trên bầu trời hai tia sáng yêu dị kia không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là Thiên nhân trảm!” “Trưởng quan Diệp, ngài biết này thuật này?” Người thư ký bên người Diệp Thiên Vọng hỏi. • Diệp Thiên Vọng nhẹ gật đầu trầm giọng nói: “Thiên nhân trảm, là trong những chiêu hiếm của vị hóa cảnh kia.” Nói đến đây, Diệp Thiên Vọng thúc giục nói: “Nhanh hơn chút nữa.” Lúc hai luồng kiếm mang va chạm vào nhau giống như một quả bom nổ tung một luồng khí tức nhỏ cũng đủ để khiến người ta chịu đựng không nồi banh xác tại chỗ Và đương nhiên người bị ảnh hưởng đầu tiên chính là Võ Quán Bắc Đạo Cái võ quán này trực tiếp bị nổ “oanh” một cái trở thành đống đổ nát nhìn rất thế lương, mà những đệ tử né tránh không kịp đều bị vùi lấp trong đống đổ nát đó! “Oanh!” Khí tức cuồn cuộn tản ra bốn phía tên Hoa Kiến Nhân kia ngâng đầu lên nhìn trên không trung, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi! Chỉ thấy anh ta vì thi triển Thiên nhân trảm thế mà trực tiếp bị phản phế còn luồng kiêm khí chu thiên mười ba trảm lại không hề hấn gì lao thẳng về phía anh ta.
“Xoet!”
Hoa Kiến Nhân vội vàng né tránh sang một bên, cho dù động tác của anh ta rất kịp thời rất nhanh, nhưng kiếm mang này tốc độ quá nhanh, chém một cánh tay của anh ta rơi xuống!
Máu nhuộm đỏ hơn phân nửa cơ thể của anh ta đau đớn kịch liệt khiến cái trán của Hoa Kiến Nhân chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh.
“Suu!”
Tần Trạm thu hồi thanh kiếm đồng, thừa thắng xông lên.
Tay anh nắm chặt lại dễ như trở bàn tay đánh gãy chân của Hoa Kiến Nhân, sau tất cả mọi
truyện cả một vùng toàn bộ đều bị đánh thành phế tích!
Đám người của võ quán Bắc Đạo không khỏi trợn mắt hốc mồm, Hoa Kiến Nhân không phải là người được người đời gọi kiếm thánh với kiếm thuật vô song sao? Sao bây giờ lại rơi vào cảnh chật vật thế này?
“Tần Môn Chủ vô địch!” Những người đến xem trận chiến này không khỏi hô to lên.
Tần Trạm nhìn qua đống đổ nát này lông mày không khỏi nhíu lại.
Anh có thể cảm nhận được khí tức trên người của Hoa Kiến Nhân, chẳng những không suy yếu ngược lại khí tức xung quanh này càng dao động cực mạnh tốc độ cũng tăng lên.
Tần Trạm mở Thiên Minh nhãn nhìn xuyên bụi đất đâm thẳng lên trên người của Hoa Kiến Nhân.
Chỉ thấy toàn thân của Hoa Kiến Nhân phát ra một tâng hào quang ở bên trong đống đổ nát đó, dường như anh ta đang gây dựng lại cơ thể cũng như sức lực cơ thể bắt đầu sinh ra một lớp da mới màu đen sáng ngời!
“Hử? Đây là cái gì?” Tân Trạm nhíu mày lại, nhỏ giọng thì thâm.
Bụi mù tan biến Hoa Kiến Nhân rốt cuộc để lộ ra chân dung.
Quả nhiên cơ thể của anh ta đã được từng tầng từng tầng da mới bao phủ, làn da mới này phát ra ánh sáng nhìn qua có mấy phần tàn ác.
“Bát kỳ ma biến!” Lúc này Hoa Kiến Nhân ngửa đầu giận dữ gầm lên da trên người anh ta nháy mắt phát ra ánh sáng!
Hoa Kiến Nhân nửa quỳ trên mặt đất trong miệng nói lẩm bẩm.
“Xin bát kỳ ban cho tôi sức mạnh!”
Hoa Kiến Nhân giống như là một tên tăng nhân thành kính đang cầu khẩn cái gì đó, đột nhiên một luồng sức mạnh không thuộc về anh ta bỗng từ trong hư không xuất hiện.