“Nếu đã nói đến mức này thì bây giờ cũng nói rõ ràng hết đi, ba mẹ của Diệp Thành có phải do mày giết không”
“Anh trai, chị dâu sao?” Diệp Trảm Long cười ha hả nói: “Tính cách của anh cả hiền lành chân chất, không thích hợp làm gia chủ, nhưng ba lại coi trọng anh ấy nhất, đương nhiên con phải muốn giết anh ấy rồi”
“Huống hồ con của anh ấy, Diệp Thành, lại được kiểm tra có huyết mạch thuần khiết, tương lai sẽ tranh đoạt vị trí gia chủ với Diệp Văn, như vậy thì con càng muốn giết hết bọn họ”
“Chỉ tiếc, Diệp Thành lại chạy thoát, bây giờ còn trở về đây”
“Giờ con đã thừa nhận hết rồi, ba vừa lòng chưa?”
“Súc sinh, súc sinh!” Ông cụ Diệp tức giận phun ra máu.
Diệp Thành cũng xiết chặt nắm tay, Diệp Trảm Long thật sự là người giết cha mẹ anh ta.
“Diệp Trảm Long, thằng khốn kiếp, cho dù mày có giành được nhà họ Diệp cũng sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu” Tam trưởng lão mắng.
“Ha ha, chuyện đến khi đó thì có ai nói được rõ ràng đâu, nhưng đáng tiếc là mấy người đều không thể nhìn đến lúc đó.”
Diệp Trảm Long không giận, ngược lại còn cười nói.
“Còn nữa, để mấy người tuyệt vọng một chút nữa nhé. Con trai tôi đang tẩy luyện thân thể trong thánh trì, khi nó hoàn toàn chuyển hóa thành Huyết mạch thượng cổ, có thể thao túng chí bảo của gia tộc thì lúc đó không người nhà họ Diệp nào có thể chống lại tôi”
Trong lòng mọi người càng thêm tuyệt vọng.
Diệp Trảm Long và những người khác vốn đã rất khó đối phó, nay lại cộng thêm một Diệp Văn đang kiểm soát ba vật chí bảo thượng cổ của dòng họ Diệp.
“Long Xuyên, một lát nữa ba sẽ ra ngoài tự bạo, mọi người nhân cơ hội này trốn đi, có thể trốn bao nhiêu người thì được bấy nhiêu” Ông cụ Diệp nhếch miệng cười nói: “Mọi người không cần khuyên nhủ gì đâu, chỉ có người ở Độ Kiếp cảnh như ba tự bạo mới có thể kéo dài được một chút thời gian cho mọi người.”
Trong lòng mọi người vô cùng bi phẫn, Diệp Long Xuyên cũng đỏ cả ánh mắt.
Đây đúng là cơ hội duy nhất, nhưng đến lúc này thì còn có ai có thể cứu được bọn họ.
Liệu còn có kỳ tích nữa sao?
Viuf Ông cụ Diệp đột nhiên bay lên, thần sắc quyết đoán, toàn thân ngưng tụ, chuẩn bị phá vỡ vòng hộ pháp, cố gắng kéo Diệp Trảm Long cùng tự bạo.
Nhưng đúng lúc này lại có một luồng hào quang màu đỏ xuyên qua không trung từ phía xa bay tới.
“Ha ha, trưởng lão Chu, ông tới vừa đúng lúc.”
Nhìn thấy người đến Diệp Trảm Long liền nở nụ cười.
Nhưng rất nhanh sau đó nụ cười của ông ta lại biến thành khiếp sợ.
Bởi vì ở khoảng cách gần ông ta mới phát hiện ra trạng thái của Chu Tùng Sinh lúc này rất không bình thường.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, đôi mắt vô thần, không giống như là chủ động bay qua mà giống như là bị người ta thao túng, quăng tới đây.
“Mau tránh raI”
Cảm nhận được thân thể đối phương đột nhiên phồng lên, đồng tử Diệp Trảm Long co rút lại, chợt rống to.
Tất cả mọi người cuống quít tránh né ra bốn phía.
Mà cùng lúc đó, thân thể Chu Tùng Sinh đã bành trướng đến mức lớn nhất, sau đó ầm ầm nổ tung.
Một tiếng nổ “đùng” vang lên.