Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 754: Bốn viên linh thạch






**********










Người ở giữa không trung, Tân Trạm nổi lên linh khí, đột nhiên vung tay.



Kiểm thanh đồng trong tay anh giống như sao băng xuyên qua bầu trời, hướng về phía trung tâm của trận pháp.






Sau đó, nó từ từ đáp xuống trung tâm trận pháp, làm mặt đất rung chuyển thành nhiều vết nứt, khiến trận pháp ngay lập tức bị hư hại. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, trận pháp trên bầu trời tỏa ra một luồng linh khí, toàn bộ đội hình bắt đầu run rẩy rối loạn. “Thành công” Tân Trạm ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, thở phào nhẹ nhõm.



Trong cung điện.






Một xác sống đang muốn xuyên thủng lồng ngực của một võ giả của nhà họ Vân.



Nhưng anh ta đột nhiên cứng đờ.






Không chỉ xác sống, mà tất cả cơ thể của đám người mất ý thức đều nhất thời cứng lại, như thể bị thi triển Định Thân Thuật vậy. Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, những xác sống này lần lượt ngã xuống đất và chết điếng sau vài giây. "Xảy ra chuyện gì vậy?"



Cậu chủ nhà họ Phong không khỏi kinh ngạc, lập tức nghĩ tới Tần Trạm và những người khác trong cung điện đã làm. "Chẳng lẽ là do bọn họ làm?"






Mọi người đi vào sâu trong cung điện, chỉ thấy Tân Trạm lấy ra một ít linh thạch cỡ nắm tay từ trung tâm trận pháp kia.



Linh khí trong linh thạch khá hòa hợp và rất đầy đặn, thậm chí còn có một ít linh thạch nguyên vẹn chưa sử dụng. "Vừa vặn, chúng ta mỗi người một cái."






Tần Trạm gỡ xuống bốn viên linh thạch liền thấy số lượng vừa phải, sau khi nhận một viên, anh ném ba viên còn lại cho Tô Uyên, Diệp Thành và Lạc Việt Ban. "Linh thạch như vậy thật nhiều linh khí."



Mọi người đều có chút hâm mộ.






Trong thời đại mạt pháp, linh khí thiếu thốn, loại linh thạch này trên đời thật là hiếm có, chỉ cần xuất hiện một cái cũng có thể gây ra một trận mưa tanh gió máu. Vậy mà bọn họ còn mỗi người có một cái.



Ánh mắt cậu chủ nhà họ Tào cũng hiện lên vẻ nóng vội, hằng giọng một tiếng rồi bước lên phía trước. "Tân Trạm, chúng ta cùng nhau tấn công xác sống, cũng từng cùng nhau có phúc cùng hưởng. Cái này có phải có chút không thích hợp không?"






HỒ ? Ý của anh là?" Tần Trạm nhướng mày. "Tôi cũng có góp chút công sức trong đó. Linh thạch này cũng nên có phần của tôi. Anh lấy ra ba viên linh thạch chia đều cho tôi, cậu chủ nhà họ Phong và Vân Như Ý.



Mọi người nghe vậy đồng loạt khẽ cau mày, cảm thấy lời giải thích của Tào Phá Kiệt có phần không thỏa đáng.






Ngay cả Vân Như Ý cũng lắc đầu. “Ha ha, anh nói như vậy không thấy xấu hổ sao.”



Diệp Thành chế nhạo. “Tôi nói có gì sai?” Tào Phá Kiệt hừ lạnh. “Anh chắc phải chỉ thẳng mặt.






Diệp Thành lạnh lùng nói: "Lúc nãy Tần Trạm đã sớm nói với các người là không được vào đây. Các người chẳng những ngu ngốc cứng rắn xông vào, còn dụ xác sống đến chỗ chúng tôi." "Chúng tôi xông vào tiêu diệt trung tâm trận pháp, các người liền ở ngoài trợ mắt đừng nhìn không thèm hỗ trợ, hiện tại có chút lợi lộc còn muốn chia sao?" “Tôi thật thắc mắc sao anh có thể mở miệng nói như vậy.”



Lạc Việt Ban cũng hừ lạnh một tiếng: “Thật không biết liêm sỉ. Trên đời đều đã thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy.






Mọi người đều cảm thấy tức giận. "Các người nói gì?” Cậu chủ nhà họ Tào bị hai người châm chọc, sắc mặt đột nhiên trở nên giận dữ. "Các người nói xem, tôi có nên được hưởng chút lợi lộc này không?" Anh ta quay đầu nhìn về phía Cậu chủ nhà họ



Phong và Vân Như Ý như muốn nhận được sự ủng hộ từ bọn họ. "Thứ này là thần y Trạm lấy được, tôi không thể ép buộc"






Vân Như Ý không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói rõ lập trường của mình. “Anh Kiệt, đây là đồ do anh Trạm tự lấy được, nên để anh ấy quyết định đi.” Cậu chủ nhà họ Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói. “Hừm, nếu hai người họ đã nói như vậy, tôi đây sẽ chịu thiệt một chút, không so đo với anh ta nữa." Cậu chủ nhà họ Tào nói.







Tần Trạm im lặng không lên tiếng.






Cậu chủ nhà họ Tào này đúng là cực phẩm có một không hai, vong ân phụ nghĩa còn có thể nói thẳng như vậy. “Mẹ kiếp, nếu không có chúng ta, những người này đã bị xác sống giết chết từ lâu rồi, còn muốn chia lợi lộc” Lạc Việt Ban thấp giọng mắng.



Tất cả mọi người đều tiêu hao không ít sức lực, ở trong cung điện nghỉ ngơi chốc lát sau đó mới đi tiếp.






Rất nhanh, không gian kiến trúc trước mặt họ liền thu hẹp lại, sau khi băng qua một hành lang dài, phía trước liền xuất hiện một cánh cổng bằng đồng.



Cánh cổng cao và rộng nhìn khá kiên cố.






Ở chính giữa có một thanh trường kiếm đâm sâu vào cánh cổng. Điều đáng chú ý hơn là trên thanh trường kiếm có một xác chết đâm xuyên qua, khô quắt treo lơ lửng trên không nhìn rất thê thảm. "Thanh kiếm này có thể đâm xuyên qua cánh cổng Thanh Vân Tông, e rằng không phải là vật bình thường" Cậu chủ nhà họ Phong xúc động nói. "Không biết người này đến từ Thanh Vân Tông hay là kẻ đột nhập."



Anh ta nhíu mày tiến lên một bước.






Mọi người đều nhận thấy trên mặt đất xuất hiện những vân sáng bất ngờ tạo thành một thế trận pháp, chặn đứng trước mặt mọi người.



Thấy vậy, một ông già nhà họ Phong lập tức tiến lên, cẩn thận quan sát sau đó đánh vào linh khí để thăm dò. "Cậu chủ, trận pháp này không thể xông vào." Vẻ mặt ông ta hơi biến sắc: "Theo tôi quan sát thấy trận pháp này chính là một trận pháp cổ xưa rất kỳ lạ, nếu xông vào thì ngay cả những người hóa cảnh cường giả cũng sẽ chết thê thảm." “Lợi hại như vậy sao?”






Cậu chủ nhà họ Tào có chút cảnh giác nói: “Chẳng trách nói Thanh Vân Tông không dễ vào, đây quả thực là từng bước mạo hiểm. "Cần bao lâu để phá trận." “ít nhất ba ngày." Ông già kiên quyết nói. “Lâu như vậy, chi bằng đi đường vòng thì tốt hơn. Các người nghĩ sao?” Cậu chủ nhà họ Phong nhìn mọi người nói. "Đường vòng? Quá xa"



Mọi người đều nhíu mày, dọc đường chỉ có duy nhất một con đường, nếu đi đường vòng thì mất rất nhiều thời gian. “Theo như tôi quan sát, trận pháp này không có gì khó, trực tiếp xông vào là được.” Tần Trạm đột nhiên nói. “Ha ha, đây là thượng cổ kỳ trận, cậu muốn xông vào sao?"






Ông già nhà họ Phong khó chịu nói: “Đừng ăn nói lung tung." “Nếu trận pháp còn nguyên vẹn, chắc chắn không thể xông vào được.



Tần Trạm nhẹ giọng nói: "Nhưng trận pháp này tồn tại nhiều năm như vậy, không chừng đã sớm hỏng rồi.” "Thần y Trạm còn biết về trận pháp sao? Anh cũng thật to gan, vậy chi bằng anh để đi trước thì tốt hơn. Cậu chủ nhà họ Tào chế nhạo. “Quá khen rồi, tôi đúng là rất hiểu. Tân Trạm cười nói.






Lúc này mọi người mới ý thức được trước đó Tần Trạm từng liên tục đột phá các trận pháp, quả nhiên không phải tay mơ, mà là cao thủ trận pháp.



Cậu chủ nhà họ Tào có chút trầm mặc quay đầu nhìn về phía ông già. “Cậu chủ, theo kinh nghiệm mấy chục năm của tôi, khả năng trận pháp bị phá vỡ là rất nhỏ. Ông già hừ nhẹ, tự tin nói. "Được, tôi sẽ đi trước dẫn đường, nhưng nếu tôi lấy được thanh kiếm này, nó sẽ thuộc về ai?"






Lần này Tần Trạm cũng hỏi thẳng, lười tranh luận với cậu chủ nhà họ Tào.



Anh ta có chút do dự, không phán đoán được lời nói của anh là thật hay giả.






Tròng mắt anh ta chuyển động liền hiện lên một tia sáng xảo quyệt. “Các người đi thử xem. Cậu chủ nhà họ Tào chỉ vào một võ giả bên cạnh. "Vâng, cậu chủ."



Người hộ vệ kia nuốt nước bọt, không dám phản bác, nhắm mắt bước về phía trước.






Đi qua trận pháp, anh ta vẫn bình an vô sự khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.



Ngay cả bản thân người võ giả vô cùng kinh ngạc tiến thêm bước nữa.






Nhưng vào lúc này, trận pháp đột ngột run lên, một ảnh hào quang đột nhiên từ trên mặt đất bắn ra, xuyên thủng người võ giả ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK