Mặc dù nhìn thấy hai người Tân Trạm nhưng những người này cũng không có ý chào hỏi.
Sau khi chôn cất bạn, bọn họ đi tới thi thể của sói yêu, nhìn qua là thấy định mang chó sói yêu đi.
“Này! Các người muốn làm gì vậy, đây là con mồi của chúng tôi.” Diệp Tĩnh Thuận thấy vậy nhất thời nóng nảy.
Tu vi của chó sói yêu không thấp, tất nhiên rất đáng tiền, nếu bán đi thì tháng này chị em họ đặc biệt có thêm tiền, vậy mà những người này lại định cướp đi.
“Tên nhóc con, thấy rõ tình trạng của con chó sói này không không. Chó sói yêu này giết người anh em của tôi, chúng tôi đến báo thù thì vừa vặn bị các người giành trước mà thôi, nhìn thực lực của các người cũng được, tôi cũng không cần nội đan, vậy thì thi thể yêu sói này là của chúng tôi” Người đàn ông cầm đầu nói bằng giọng ra lệnh, cho người mang chó sói yêu khiêng lên.
“Các người đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là anh Tân giết được” Diệp Tĩnh Thuận tức giận nói.
“Trên người chó sói yêu cũng cắm tên của chúng ta bắn ra, làm sao chứng minh là các người giết đây?” Một người đàn ông cười lạnh nói: “Tôi còn chưa nói đây là chúng tôi giết, còn các người muốn cướp đi đấy”
“Đúng, chúng ta không muốn vòng vo, để các người lấy nội đan đi đã là cho các người mặt mũi rồi, đừng có không biết xấu hổ: Một đám người xúm lại cười ầm lên, bọn họ nhìn thấy Tân Trạm có chút thực lực, nhưng cũng chỉ có một người, bọn họ có cả đám người, muốn cướp đồ thì có thể làm được gì họ đây.
“Nhóc con này là người thôn Đại Thanh đúng không, có vấn đề gì để cho Tân Tráng tới nói chuyện với tôi, chó sói yêu này chúng tôi sẽ mang đi” Người đàn ông cướp lấy chó sói yêu nói.
“Nếu anh Tân Tráng đang ở nơi này, các người dám cướp đồ như vậy, anh ấy sẽ sớm dạy dỗ các người” Diệp Tĩnh Thuận giận dữ, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ý cậu là các người không phải là người đi cùng Tân Trạm sao?” Người đàn ông kia nhạy bén đánh giá Tân Trạm và Diệp Tĩnh Thuận, mắt nheo lại.
“Theo tuổi tác của tên nhóc con này, Tân Trạm không thể để cậu ở lại khu vực nguy hiểm này một mình được, nói cách khác hai người đã lén tiến vào đây”
“Anh, đừng quên lúc chúng ta trở về thấy thi thể người thôn Đại Thanh, nói không chừng là bọn họ ở cùng một chỗ với Tân Trạm đấy” Một người đàn ông khác xen vào nói.
“Chỉ dựa vào hai người thôi mà cũng dám tới chỗ này sao” Đôi mắt to của người đàn ông cầm đầu chợt sáng loé lên.
Anh ta và đồng bọn nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo, tiến về phía Tân Trạm và Diệp Tĩnh Thuận vây lại, nhìn qua là bộ dạng không lương thiện.
“Các người định làm gì vậy?” Diệp Tĩnh Thuận lo lắng hỏi.
“Nhóc con, tôi thay đổi ý định rồi, nội đan kia cũng là của chúng tôi, mau giao ra đây” Người đàn ông cầm đầu cười lạnh nói.
Trước anh ta cho là Tân Tráng ở gần đây cho nên không muốn làm cho to chuyện, nhưng bây giờ suy nghĩ đầu đuôi xong, tất nhiên ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi.