Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1132





Mà cái ở cái thượng giới này cũng có thôn xóm, có quốc gia, cũng có người bình thường tồn tại, những người tu vi kia chỉ cần không gây ra phiền toái gì quá lớn thì hẳn là việc sinh tôn không có vấn đề gì.





“Khi thần thức gần như hoàn toàn khôi phục, dùng điểm sáng kia cùng Diệp Thành liên lạc thử một chút xem sao, còn có Chu Linh nữa, hai chúng ta có bản danh khế ước cũng dễ dàng liên lạc.” Nghĩ thông suốt được vấn đề này, tâm tình Tân Trạm cũng dần dần bình tĩnh lại.






“Anh trai à, anh thực sự sẽ không mất trí nhớ đấy chứ” Cậu bé quơ quơ ngón tay trước mặt Tân Trạm.





“Đúng thật là đã quên rất nhiều chuyện, sau này anh còn cần sự giúp đỡ của cậu nhóc đấy” Tân Trạm mỉm cười, anh đối với nơi này là hoàn toàn xa lạ, sau này chắc chắn sẽ phải lấy cớ mất trí nhớ để hỏi thêm vài điều.





“Cái túi này là trên người em. Dù sao anh cũng là ân nhân của chị gái em nhưng mà anh trai à em rất tò mò, anh nói Tô Uyên là ai vậy?”


“Hả?” Tân Trạm sững sờ.





Ngay khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng bước chân, trước khi bước vào cửa đã có một giọng nói thô bạo vang lên.





“Tính Thuận, tên nhóc thối đó tỉnh lại hay là đã chết rồi?”


“Anh trai à, anh lập tức nằm xuống và giả vờ hôn mê tiếp đi”





Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của cậu bé đột nhiên thay đổi tựa hồ khá là căng thẳng, nhanh chóng kéo Tân Trạm nằm xuống.





Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.





“Anh Tân Tráng, anh ấy vẫn đang hôn mê”


“Hừ, không chết coi như là cậu ta gặp may” Người tới đây chính là Tân Tráng, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Trạm trên giường, trong mắt mang theo tràn ngập sự thù địch.





Tân Tráng lạnh lùng thu lại ánh mắt, nói: “Em nhớ kỹ, nếu cậu ta tỉnh lại thì phải lập tức báo cho anh. Anh phải xem lời nói kia của cậu ta rốt cuộc là có ý gì”


“Được rồi, anh cứ yên tâm anh Tân Tráng.” Cậu bé vội vàng gật đầu.





Tân Tráng lại liếc nhìn Tân Trạm một cái rồi hậm hực hừ lạnh rời đi.





ó chuyện gì vậy?” Tân Trạm mở to mắt ra hỏi: “Còn có hồi nãy cậu nói Tô Uyển là có ý gì? Anh cũng không biết người kia nhưng tại sao dáng vẻ anh ta giống như có thái độ thù địch rất lớn với anh vậy”



“Anh trai à, anh thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?” Diệp Tĩnh Thuận bất lực nói.





“Nhớ cái gì.” Tân Trạm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.





Anh chỉ nhớ rằng mình xuất hiện giữa không trung sau đó rơi xuống đụng phải thứ gì đó rồi lập tức hôn mê.





“Lúc mọi người mang anh xuống núi, anh cứ luôn miệng lẩm bẩm tên Tô Uyên. Chị gái của em tên là Diệp Uyển cho nên anh Tân Tráng cho răng anh có liên hệ gì với chị gái của em chứ sao” Diệp Tĩnh Thuận cười khổ.





“Anh trai, anh thực sự sẽ không liên quan gì đến chị gái em đúng không? Chuyện này đều truyền ra khắp thôn rồi. Anh Tân Tráng cũng là bị lời đồn đại làm cho tức giận đến mất : Diệp Tĩnh Thuận tò mò nói.





Mặt mày Tân Trạm tối sầm lại, việc này cũng thật quá trùng hợp đi.





Trong lúc hôn mê, có lẽ anh rất nhớ Tô Uyên cho nên mới gọi tên cô ấy.





Nhưng mà anh gọi Tô Uyên cũng không phải người phụ nữ ở thế giới này nhưng quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm.





Lắc đầu, Tân Trạm còn đang định nói gì đó.





Âm!





Đúng lúc này, cánh cửa lại mở ra.





Sắc mặt Diệp Tĩnh Thuận lập tức thay đổi lớn, Tân Tráng quay lại.





“Vừa rồi tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên là cậu đã tỉnh lại rồi”





Tân Tráng âm trầm nhìn chăm chú vào Tân Trạm nói: “Đừng nghĩ ở trước mặt tôi làm con rùa đen rụt đầu. Vừa rồi chắc Diệp Tĩnh Thuận cũng đã nói hết mọi chuyện với cậu rồi, tôi cũng sẽ không bắt nạt cậu. Đợi đến khi cậu chữa lành vết thương, tôi và cậu sẽ cùng đến võ đài quyết đấu một trận. Tôi muốn để người trong thôn này biết chỉ có tôi mới xứng đáng với em Uyển mà thôi”





“Anh Tân Tráng, anh Tân Trạm vừa nói cho em biết tất cả chỉ là hiểu lâm mà thôi” Diệp Tĩnh Thuận vội vàng nói.





“Cái hiểu lầm chết tiệt gì, anh không biết” Tân Tráng hừ lạnh một tiếng, nói “Nhưng trong thôn có quy củ như vậy thì cứ mà thực hiện theo, không đánh trận này, lời đồn đại sẽ không kết thúc. Yên tâm, đến lúc đó tôi nhiều nhất cũng chỉ đánh cậu bị thương mà thôi sẽ không lấy tính mạng của cậu đâu Tân Tráng đắc ý vẫy tay để lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK