**********
“Ước chừng phải đến lúc nợ ta hơn mười mấy con yêu thủ lận." Ông cụ sở Sở cầm, nói một cách tự tin.
Trước đây tên nhóc thúi này đã tát vào mặt ông nhiều lần như vậy, lần nãy chắc cũng không sao đâu.
Đống củi được đốt lên, mùi thịt dẫn tỏa ra.
Ba người ngồi chung trên một tảng đá, chỉ là Râu quai nón và Diệp Thành có phần lơ đềnh.
Ngược lại, ông cụ rất vô tư, thoải mái ăn như gió cuốn, thỉnh thoảng còn nhấp một ngụm rượu hồ lô, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến.
Mà vào lúc này, mặt biển đột ngột rung chuyển một trận.
Dường như có một thứ gì đó rất lớn sắp chui ra khỏi biển.
Cả ba người đều bị âm thanh thu hút, nhìn về phía bên đó.
Chỉ nghe một tiếng nổ oành thật lớn. Sóng biển cuồn cuộn, bọt nước văng tung tóe.
Một con yêu thủ khổng lồ, giống như một đám mây đen, mạnh mẽ bay lên che kín bầu trời, sau đó ầm ầm rơi xuống bờ biển bên cạnh ba người bọn họ. “Tình huống gì đây, yêu thủ biển tự sát sao?” Râu quai nón nói với vẻ mặt bàng hoàng.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy yêu thủ dưới biển sâu, tự mình chạy lên bờ tìm cái chết đấy.
Ông cụ ngồi uống rượu bên cạnh cũng sửng sốt.
Tuy nhiên, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, một con yêu thú lại bay ra khỏi biển, tiếp tục rơi xuống bên cạnh bọn họ.
Một con, hai con... Mãi cho đến khi kết thúc.
Tần Trạm nhảy lên một cái, kéo theo con yêu thú to nhất, lơ lửng trên mặt biển.
Mọi người đều bị dọa đến chết lặng. “Tân Trạm, chính cậu đã giết chết năm con yêu thủ hóa cảnh bốn phẩm này sao?” Giọng nói của Râu quai nón có chút run rẩy. “Cậu đã làm gì cả đêm hôm qua?" Cảm của Diệp Thành suýt thì rơi xuống đất.
Hôm qua Tần Trạm còn bị yêu thú truy đuổi, vậy mà bây giờ lại có thể thản nhiên giết chết chúng sao?
Là do ông đây nhìn lầm, hay là do Tần Trạm đã điều chỉnh tiến độ thời gian trở nên nhanh hơn. "Đám yêu thủ này đều là do cậu giết chết bằng khí lực sao?”
Vẻ mặt của ông cụ cũng có chút cứng ngắc, chỉ trong vòng một ngày mà Tân Trạm đã có thể trả lại tất cả yêu thủ rồi.
Ông ta bước tới kiểm tra vết thương của mấy con yêu thủ kia, sau đó hoàn toàn sợ đến ngây người.
Trên thân thể của những con yêu thủ này đều có một vết thương chí mạng. Chạm vào mép của những vết thương đó, vẫn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng vẫn chưa tiêu tan.
Một chiều, tất cả đều bị giết chết chi bằng một chiều.
Râu quai nón cũng choáng váng.
Sau đó nhịn không được ngửa mặt lên nhìn lên trời, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Bản thân mình đã phải mất bao lâu mới có thể dùng khí lực giết chết con yêu thủ đầu tiên nhi
Bốn tháng, hình như là năm tháng. “Ông Trời ơi, mau bắt cái tên ngược đời này lại đi. Ông đây không sống nổi nữa rồi. "Cậu đã thành thục khí lực cận chiến, không tồi không tồi."
Ông cụ nhanh chóng tỉnh táo lại, gật đầu khen ngợi. "Nếu như cậu chỉ bắt chước phương pháp tôi thì e rằng dù cậu có luyện thêm ba ngày nữa, cũng không thể sử dụng khí lực từ xa hiệu quả như thế này. Mà bây giờ nhìn lại, xem ra là tôi đã quá xem thường cậu rồi.” "Bởi vì dù tập theo kiểu nào thì cậu cũng phải tìm ra phương pháp phù hợp với mình nhất chứ không phải đơn thuần là bắt chước." “Tiền bối, cảm ơn đã dạy dỗ." Tân Trạm cười cười.
Cùng lúc đó, phía trên rãnh biển nơi Tấn Trạm đã từng chiến đấu. Một đám võ giả từ từ rơi xuống.
Nhìn từ trang phục của bọn họ có thể nhận ra đây đều là người của nhà họ Phong hoặc nhà họ Tào.
Ông cụ dẫn đầu một tay chấp sau lưng, áo bào màu trắng, râu dài tung bay, quả nhiên chính là sư phụ của cậu chủ nhà họ Phong, Phong Vân Kinh.
Ông ta liếc nhìn xung quanh bằng đôi mắt sắc bén. "Chỗ này có dấu vết đánh nhau mới xảy ra không lâu.
Phong Vân Kình vung tay lên, đột nhiên một lượng lớn khí lực hỗn độn chung quanh rãnh biển bay lên, bị ông ta kéo đến trước mặt, ngưng tụ lại thành một đoàn. "Trưởng lão, Tân Trạm kia đã làm được rồi sao?"
Mấy võ giả khác cùng nhìn về phía ông cu.
Sau khi bọn họ điều tra một phen thì chỉ nhìn thấy một vài vết máu của yêu thú. "Loại khí tức này không phải là phương thức của Tân Trạm, mà là phương pháp khi lực của võ giả."
Phong Vân Kình cảm nhận được khí tức còn lưu lại trong rãnh biển, khẽ cau mày. “Nhưng không thể loại trừ là do đồng bọn của cậu ta đã làm ra. Tóm lại, trong mấy ngày tới, các người nên chú ý nhiều hơn đến những khu vực này. "Vâng. Mấy võ giả đều gật đầu. "Tại sao đứa nhỏ Phong Thiệu Huy này vẫn chưa đến đây?” Phong Vân Kinh nghĩ đến điều gì đó, cau mày lướt nhìn qua đám người rồi nói. “Chuyện này, có thể nhị sư huynh vẫn còn đang tu luyện. Một người đàn ông miễn cưỡng nói. “Hừ, không cần bao che cho nó, ông đây biết rõ tên nhóc đó có cái nết như thế nào. Chỉ sợ hiện tại nó đang làm chuyện hại người gì rồi." Phong Vân Kinh hừ nhẹ một tiếng. “Nói cho nó biết, nếu lại để cho tôi phát hiện nó không chịu làm việc nghiêm chỉnh. Tôi nhất định sẽ lột da nó.” "Vâng." Người đàn ông gật đầu, cười guong gao.
Cái tên ngang ngược Phong Thiệu Huy kia, ngoại trừ ông ta ra thì ai dám đắc tội với anh ta. "Mấy người phải kiểm soát tốt khu vực này, nếu lại có người xuất hiện thì phải bảo cho tôi ngay lập tức. "Rốt cuộc thì Tân Trạm kia đã chạy đi đâu rồi?” Giọng điệu Phong Vân Kinh gay gắt nói.
Trên hòn đảo.
Ông cụ gọi Tân Trạm đến một bãi đất trống. “Phương pháp của những người luyện hóa cơ thể cổ đại không lộng lẫy như phương pháp của những người tu tiên, nhưng chúng cũng dữ dội không kém, chỉ cần một đòn là có thể giết chết người.”
Ông cụ nhìn về phía Tân Trạm nói: “Tôi biết cậu học chiều này là vì kinh mạch bị tắc nghẽn, tạm thời cậu không có cách nào vận chuyển linh lực, nhưng nếu như cậu có thể kết hợp phương pháp của người tu tiên và người luyện thân thể thì nhất định sẽ có một tương lai sáng lạn.
Tần Trạm gật đầu, anh vừa mới bắt đầu mà đã cảm nhận được uy lực của phương pháp này không hề yếu hơn so với phương pháp của người tu tiên. "Kỹ thuật khí lực được chia thành năm cấp độ. Trước đó cậu đã nắm vững kỹ thuật khí lực cương mãnh, tương đương với việc đạt đến cấp độ thứ nhất. Cấp độ thứ hai chính là Nhu Kinh.” “Cậu nhìn cho kỹ.” Ông cụ khẽ quát một tiếng, đột nhiên mở tay lấy ra cây cung dài. Sau đó, khí lực trong cơ thể liên tục hội tụ, một mũi tên được ngưng tụ từ khí tức xuất hiện trên cung dài.
Ngay khi ông cụ vừa buông tay, mũi tên đột ngột bay ra, mạnh mẽ đâm vào tảng đá, khiến tảng đá cứng rắn nổ tung ngay lập tức. “Nhìn thấy rõ chưa?"
Ông cụ nhìn Tần Trạm nói: "Đây chính là mũi tên cương mãnh." "Nó cũng giống như mũi giáo dài mà cậu biến thành trong chiến đấu gần. Dù có hình dạng như thế nào thì cũng đều là sự ngưng tụ của khí lực cấp độ cương mãnh. Cậu lại xem kỹ cái này
Ông cụ tập trung cao độ, lại giương cung cài tên lên, lần này lại là một mũi tên được ngưng tụ từ khi tức.
Sau đó ông ấy thả ngón tay ra, sau khi mũi tên bay ra, dạo một vòng trên không. bay qua tảng đá đầu tiên, mạnh mẽ đâm thẳng vào tảng đá thứ hai.
Ánh mắt Tân Trạm đột nhiên sáng lên, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sau khi rời khỏi tay ông cụ, mũi tên này lại bị ông cụ khống chế lần thứ hai. "Đây chính là khí lực cấp độ hai, Nhu
Kinh"
Ông cụ nhìn Tần Trạm, ánh mắt sắc bén. "Cậu săn giết yêu thủ dưới biển, có cương kình là đủ rồi. Bởi vì dù yêu thuật có trí tuệ, nhưng vẫn có khiếm khuyết so với võ giả con người." "Nhưng khi cậu thực sự chiến đấu với kẻ mạnh, đối thủ sẽ không đợi cậu tấn công, và cũng sẽ có nhiều cách để tránh né hơn. Lúc này, tất cả những gì cậu cần chính là kỹ năng.
Tân Trạm trầm ngầm.
Quả đúng thật, nhận thức của những con yêu thủ về nguy hiểm không tốt bằng những võ giả con người. Mà ở dưới nước lại có quả ít cách để né tránh. Nếu đối đầu với những đối thủ là con người có kỹ thuật, đối thủ sẽ không chỉ có khả năng phản đoán mạnh hơn mà còn có nhiều biện pháp phòng thủ khác nhau. “Cậu cứ thử xem
Tân Trạm cầm lấy cây cung dài, ngưng tụ khí lực.
Cũng bản ra một mũi tên, Tần Trạm