Thành phần của Ám Ảnh Minh tương đối phức tạp, ngoại trừ một số thủ lĩnh và các trưởng lão quản lý biết minh chủ là ai thì các thành viên bên dưới chủ yếu là những kẻ phản bội từ các phe phái, những kẻ ngoại đạo, những kẻ theo tà phái, Ma tộc là chính.
Họ làm đủ mọi loại chuyện, từ giết người đến cướp của, toàn những hành động đáng xấu hổ không người bình thường nào muốn làm.
Những người này không quan tâm đúng sai, cũng không quan niệm về thiện ác, họ vào. Ám Ảnh Minh chỉ với mục đích duy nhất đó là nhận nhiệm vụ, hoàn thành nó, rồi sau đổi lấy thù lao.
Nhưng Tân Trạm chưa bao giờ tiếp xúc qua các tổ chức hắc ám, nên cũng không ngờ Liễu Mộng lại bị người của Ám Ảnh Minh đuổi giết.
“Nhưng nếu cậu là thành viên của Ám Ảnh Minh, thì hẳn phải biết một sự thật rằng không phải đồng đội thì không thể gặp nhau. Vậy cậu chạy tới đây xuất hiện trước mặt chúng tôi là có ý gÌ??
Quả là xứng danh người lớn tuổi kinh nghiệm đầy người, trong thoáng chốc đã nhận ra ngay điểm không hợp lý, ông ta cảnh giác nhìn Tân Trạm.
“Đưa lệnh bài của Ám Ảnh Minh của cậu ra đây cho tôi xem” Ông lão nhìn chằm chằm Tân Trạm nói.
“Lệnh bài hả, vậy các ông cho tôi xem lệnh bài của các ông trước đi đã” Tân Trạm hỏi lại.
Ông lão động tay một cái, ngay lập tức trên tay ông ta xuất hiện một khối màu đen nhánh, nhưng mặt trên xuất hiện chữ khắc màu trắng trên lệnh bài. Khi lệnh bài xuất hiện, một luồng khí lành lạnh tràn ngập trong không gian.
“Của cậu đâu?” Ông lão không kiên nhẫn nói.
“Đây là của tôi” Tân Trạm vung tay lên, ném cho ông lão một khối lệnh bài.
Ông lão nhíu mày, giơ tay lên bắt lấy, hóa ra mặt trên ghi phòng bảo vệ.
“Đây mà là lệnh bài gì chứ, cậu dám chơi t: Mặt ông lão đột nhiên biến sắc, sau đó tức tối ngẩng đầu lên thì nhận thấy Tân Trạm đã cao chạy xa bay.
“Tôi chỉ đùa một chút thôi, ba vị đạo hữu, có duyên gặp lại.”
“Tên tiểu tử này không phải thành viên của Ám Ảnh Minh, mau giết hắn, rồi sau đó rời khỏi đây”
Ông lão trừng mắt, sau đó cả ba người đồng thời bay về phía Tân Trạm.
Tân Trạm mới chỉ ở cảnh giới Xuất Khiếu, vậy mà dám chơi bọn họ, thật là tự mò vào chỗ chết.
Tân Trạm cố gắng bay nhanh, rồi sau đó đáp xuống, nhảy vào trong núi.
Còn vị ông lão kia thì đang bay giữa không trung tuần tra, đồng thời hai người còn lại thì đi bên cạnh ông ta, một trái một phải.
Trong đó có một người đã tiến đến gần Tân Trạm. Anh ta vội bước ra, bộ dạng giống như là quỷ giết người, trong chớp mắt đã ở phía sau Tân Trạm, trong tay anh ta cầm một thanh đao lớn, tàn nhẫn quét về phía Tân Trạm.
“Đi chết đi!”
“Anh với tôi không oán không thù, vì sao lại phải giết tôi?”
Tân Trạm nghiêng người tránh được, bất đắc dĩ nói.
“Hừ, ở Thánh Cảnh thì yếu đuối chính là một tội, cậu yếu hơn tôi, cho nên tôi muốn giết cậu lúc nào thì tôi giết, không cần lý do”
Người đàn ông cầm đao cười lạnh, anh ta khẽ quát một tiếng, phía lưỡi đao nở rộ một tia sáng rợp trời, sau đó anh ta bay lên cao rồi chém xuống dưới.
Khi thanh đao vừa được chém xuống, nó bật ra hàng ngàn tia sáng, cắt tất cả đất trong phạm vi vài dặm thành những khe rãnh, tạo nên một cơn đại địa chấn, khói bụi mù mịt.
Người đàn ông hạ người xuống đất, thu đao lại, đinh ninh rằng Tân Trạm đã chết.
Anh ta đang chuẩn bị xoay người lại thì ngay sau đó, một dáng người lại xuất hiện ở ngay trước mặt hắn.