Tên cường tráng sửng sốt, sau đó mạnh mẽ cúi đầu, sắc mặt hắn ta biến đổi.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Không biết từ khi nào, trên nắm đấm của hắn ta lại có thêm một vài đốm lửa nhỏ màu đen, hắn ta nhìn về phía cánh tay kia, ngọn lửa bập bùng đang không ngừng thiêu đốt và lan rộng ra.
Ngọn lửa này là do Tân Trạm tạo ra?
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mình vậy mà không biết gì cả.
“A!”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Trong chớp mắt, ngọn lửa liền thiêu cháy hai tay hắn ta, lộ ra xương cốt bên trong.
Gã đàn ông hét ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt cơn đau đớn lan rộng làm hắn ta lăn lộn trên mặt đất.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nhưng điều làm cho hắn ta càng thêm hoảng sợ chính là, bất kể hắn ta điều động sử dụng nguyên khí như thế nào, ngọn lửa này nhất quyết không thể dập tắt, hơn nữa không ngừng lan ra, thậm chí còn từ cánh tay mình vọt ra toàn thân.
“Chàng trai trẻ, xin tha mạng, xin tha cho tôi. Chúng ta đều là cổ luyện thể sĩ, đồng tông đồng nguyên, nên trợ giúp lẫn nhau. “
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Gã đàn ông hoảng hốt, hắn ta bất chấp tất cả mà lập tức cầu xin tha thứ.
“Đồng tông đồng nguyên, lúc anh muốn giết tôi, không thấy có ý tốt này. Hơn nữa vốn dĩ tôi không dám giết anh, nhưng phải cảm tạ anh nói cho tôi biết, vật này có thể che khuất trận pháp giám thị của thành cổ”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, rút thanh kiếm bằng đồng ra, đi tới, một kiếm chém xuống đầu gã đàn ông.
Phối hợp với hai loại chí hỏa, đầu hắn ta trong nháy mắt bị chém rơi xuống, thần hồn cũng bị chí hỏa thiêu đốt không còn gì.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Đối với loại người không có cừu oán nhưng lại muốn giết mình, Tân Trạm không có chút thương hại nào.
Nhặt túi đựng đồ rơi trên mặt đất của gã đàn ông, Tân Trạm nắm lấy trận bàn.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Ngược lại thứ này có chút hữu dụng, nói không chừng sau này mình có thể dùng được.
Mới nghiên cứu sơ qua một chút, Tân Trạm đã hiểu được phương pháp sử dụng trận bàn này.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Anh đánh vào một đạo linh khí, ánh sáng màu trắng bên ngoài khu vực này trong nháy mắt biến mất.
“Gã đàn ông này đã chết, các người vẫn muốn thử một chút sao, vậy thì tôi luôn sẵn sàng tiếp đón”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tân Trạm nhấc thi thể gã đàn ông lên, nhìn vào bóng tối bên ngoài ngõ nhỏ.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, từng đám hỏa diễm từ trong lòng bàn tay toát ra, trong khoảnh khắc thi thể tên cường tráng này đã bị thiêu thành tro tàn.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mấy tu sĩ đứng trong bóng tối mặt đều biến sắc.
Gã đàn ông này ra tay chiêu nào cũng nhanh hơn một bước, trước đó mấy người họ còn đang âm thầm thương tiếc.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Bọn họ cho rằng gã đàn ông sẽ thắng, không nghĩ tới Tân Trạm lại là kẻ cười đến sau cùng.
Mà thứ càng làm cho người ta kinh hãi là trạng thái của Tân Trạm lúc này vẫn nguyên vẹn, không bị thương tổn chút nào.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Có thể nhanh chóng đánh bại một cảnh giới Phân Thần cấp một tu sĩ, thực lực của Tân Trạm trong mắt bọn họ lập tức được đánh giá rất cao.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là tới xem náo nhiệt, nếu náo nhiệt đã kết thúc, vậy tôi đi trước.”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Một lão già cười đi ra, nhìn Tân Trạm một cái rồi xoay người rời đi.
“Tôi không có ác ý, chỉ là muốn hỏi anh phương pháp để có được cơ hội gặp mặt Hồ Phong” Một cô gái lắc đầu nói.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“Quả thật chúng tôi đều có khổ tâm bất đắc dĩ, cần luyện dược sự này hỗ trợ, hy vọng cậu có thể thành toàn” Một người trung niên cũng đi ra chắp tay nói.
Tân Trạm trầm mặc một chút, lắc đầu nói: “Chỉ sợ sẽ khiến các người thất vọng, tôi có thể lấy được cơ hội là bởi vì nhờ vào một loại bảo vật đặc thù, nhưng vật này các người không có, cho nên dù nói ra phương pháp của tôi, các người cũng không dùng được. “
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Chương 1373
“Bảo vật đặc biệt sao? Được rồi, cảm ơn đạo hữu”
Vẻ mặt hai người còn lại rất khó hiểu, chắp tay cáo biệt rồi rời đi.
Tu vi của bọn họ và tên cường tráng gần bằng nhau, nếu tên cường tráng mà cũng đã thua thì bọn họ cũng hết cái tự tin muốn đánh bại Tân Trạm.
Tân Trạm lắc đầu bất đắc dĩ, không biết hai người kia có tin lời anh nói không, nhưng anh cũng không quản được.
Anh đi khỏi ngõ hẻm kia rồi đi tới hội Dược sư.
“Tân Trạm, vừa rồi cậu đã làm cái gì, sau khi trở về tôi bị Tuyết Nghiên lôi ra trách mắng một trận” Du Túc thấy Tân Trạm thì vừa cười vừa nói.
“Có mấy cái đuôi bám theo cần giải quyết” Tân Trạm cười miễn cưỡng nói.
Mình lại đắc tội với Du Tuyết Nghiên, nhưng trong tình huống đó, giữ cô ấy ở bên người sẽ gặp nguy hiểm, mà lúc đó lại không giải thích được.
“Không có chuyện gì đó chứ?” Du Túc bán tín bán nghi, lo lắng hỏi han.
Ông ấy cũng từng được gặp mấy lần Tân Trạm ra tay, tuy rằng Tân Trạm có tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu, ngay cả người ở cảnh giới Phân Thần cũng không phải đối thủ của anh.
“Không có chuyện gì cả, đã giải quyết xong rồi” Tân Trạm nói.
“Tân Trạm, tôi biết cậu đang gấp gáp đi tìm kiếm tiên dược cấp năm, nếu có gặp chuyện gì phiền phức, cậu không muốn nói, tôi cũng không tra hỏi, nhưng có thứ này nhất định cậu phải nhận lấy”
Mặt Du Túc nghiêm túc, đưa một cái túi nhỏ đựng đồ cho Tân Trạm.
ần bối Du, đây là…”
Tân Trạm cầm lấy, thuận theo nhìn một cái, sau đó không tự chủ được mà hít một hơi lạnh.
Bên trong túi nhỏ đó, thật kinh ngạc toàn là vàng với tiền lấp lánh ánh kim.
Nhìn tổng thể cũng có thể đoán được giá trị bao nhiêu, khoảng chừng mấy trăm triệu linh tệ.
Với số tiền này, bằng một tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần tích góp trong mấy năm.
Cái tên tên cường tráng mà Tân Trạm vừa chém chết vừa nãy, tất cả tài sản của hắn ta cũng không bằng chỗ này.
Chuyện này làm anh giật mình kinh ngạc, anh không nói gì cả mà Du Túc đã chủ động tặng cho anh nhiều tiền như này.
Tất nhiên là đã xem chuyện của mình như của bản thân ông ấy.
Chuyện này làm Tân Trạm cảm thấy cảm động.
“Làm luyện dược sư, cái không thể thiếu nhất có thể chính là đồ vật này, bạn nhỏ đã cứu tôi một mạng, nếu cậu đã gặp chuyện khó, tôi lại không giúp được gì, vậy thì coi s¿ n này là chuyện duy nhất có thể làm giúp, cậu đừng từ chối không nhận” Du Túc cười nói.
“Vậy thì phải cảm ơn tiền bối Du”
Tân Trạm gật đầu, anh nhận ra được Du Túc thật lòng muốn giúp đỡ mình.
Chuyện này làm Tần Trạm cảm thấy rất khó xử, lúc đầu anh cứu ông †a, tuy rằng không bận tâm cái thân phận hội Dược sư là gì, chủ yếu là xuất phát từ chuyện đều là người luyện dược, với cả Du Túc lại thông minh nhạy bén, nên để mới thuận tay mà cứu giúp một lần.
Nhưng bây giờ Du Túc đã qua khỏi cảnh khốn đó, lại còn tự nguyện báo đáp mình, càng nói thì càng thấy người này có phẩm hạnh quá tốt.
“Nhưng tiền bối Du, đồ này trả lại ông thì tốt hơn”
Tân Trạm cười nhẹ, đưa túi đồ trả lại cho Du Túc.
“Vì sao lại làm vậy?” Du Túc không vui vẻ nói.
“Tiền bối Du đừng hiểu lầm ý tôi, khoản tiên này khá có ích đối với tôi nhưng tôi hy vọng tiền bối có thể dùng nó giúp tôi làm một chuyện”
Chương 1374
Sau đó Tân Trạm nói ra ý muốn của mình.
“Long Huyết Thánh Linh đan, tôi có thể mua được”
Du Túc nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
“Nhưng một viên đan dược, sợ là không nghiên cứu ra được gì.”
“Tôi cũng có chút hiểu biết với đan dược này, có thể sẽ có phát hiện” Tân Trạm nói.
“Chuyện đơn giản, hội Dược sư này của chúng tôi, có người có viên Long Huyết Thánh Linh đan, tôi đi mua lại rồi quay về ngay” Du Túc nói.
“Tiền bối Du, tôi còn một chuyện muốn nhờ vả ông”
Tân Trạm lại lôi ra một ít linh đan do anh tự mình chế ra.
Du Túc cầm lấy quan sát, sau đó ông ta gật đầu nó là đan dược có dược liệu khá tốt, nhưng hình như nhân tố có chút khác với luyện dược sư thông thường.
“Đây là đan dược tôi tự mình điều chế, hy vọng có thể dùng nó bán để đổi lấy chút tiền” Tân Trạm nói.
Phương pháp luyện ra những viên linh đan này có nguồn gốc ở thế giới bên kia, tất nhiên là không ai ở đâu biết được.
“Những viên đan dược này của cậu cũng khá tốt, có thể bán kiếm được chút ít, nhưng nguyên liệu có chút khác lạ, muốn kiếm tiền hơi khó” Du Túc gật đầu nói.
Tân Trạm cảm ơn, chuyện này cũng nằm trong phỏng đoán của anh.
Chỗ này không thể so sánh được với Hỏa Vũ Tông, nơi đó có đại sư huynh Trác Cư, lấy phẩm chất con người ra đảm bảo, cộng thêm cả mấy lần Tân Trạm lấy đầu bảo thị, vì vậy mới bán được khá nhiều.
Đến chỗ này, mình cũng không thể bắt một người, mỗi ngày lại dùng các trò biểu diễn dược liệu được.
Nhưng Tân Trạm cũng đã mang theo suy nghĩ bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu cho nên cũng không cưỡng cầu.
Một thời gian ngắn sau, Du Túc đến chỗ một người luyện dược ở hội Dược sư mua được một viên Long Huyết Thánh Linh đan, kể cả linh tệ còn thừa bên trong túi chứa vật đều đưa cả cho Tân Trạm.
Tân Trạm rất xúc động, Du Túc có thể làm được như thế, mình cũng không có cứu lầm người.
Sau đó anh rời khỏi hội Dược sư.
“Tân Trạm, cậu muốn dùng bí kíp Vô Tự Thiên Thư để nghiên cứu Long Huyết Thánh Linh đan này?” Trên đường trở về, Phù Ma mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta phải nắm chắc một điểm yếu của đối phương, vậy thì mới dễ giải quyết”
Tân Trạm gật đầu, nhân phẩm ngày trước của Hồ Phong kia rất không tốt, bây giờ đã đưa hết quả Lôi Nguyên cho ông ta, ai biết ông ta có giữ lời hứa hay không.
Trời chạng vạng gần tối, lúc chờ Diệp Thành và Râu quai nón trở về, nhận lấy túi đồ của Tân Trạm thì bỗng dưng bị dọa hết hồn.
“Là người khác muốn cướp của tôi” Tân Trạm cười dửng dưng rồi nói: “Các cậu đi thăm dò tin tức thế nào rồi?”
Tuy rằng Cực Hàn cung chủ nói bà ấy sẽ chuẩn bị một giọt máu phượng hoàng băng, nhưng Tân Trạm không trông cậy vào bà ta một trăm phần trăm.
Chương 1375
“Cái đó rất khó tìm thấy, tôi và Râu quai nón chạy kiếm một ngày, cuối cùng cũng có chút tin tin tức, chờ có kết quả rõ ràng thì lại báo cho cậu” Diệp Tô khẽ cười nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hai người các cậu cực khổ rồi” Tân Trạm nói.
“Đừng nói là những thứ đó, nếu không phải Tô Uyên cứu chúng tôi, chúng tôi cũng không có ngày hôm nay” Râu quai nón lắc đầu nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đi đi, đi chuẩn bị chút đồ, chúng ta di chuyển chỗ ở khác”
Tân Trạm đưa hai người ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người Diệp Thành có chút khó xử, chỗ ở mới là như thế nào, Tân Trạm mua nhà mới ở chỗ này?
Hai người đi theo Tân Trạm, đi một đường tới một nới nhà cửa xa hoa ở thành cổ bên cạnh ngọn núi thấp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu đừng nói với tôi là cậu mua một tòa tiên cung ở đây đấy” Diệp Thành cạn luôn cả lời.
Tân Trạm không để ý đến anh ta, vung ra một đạo linh quyết lên núi, hai người đi theo sát phía sau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ba người cùng đi lên, nhanh chóng tới đỉnh núi..
“Cậu mua một tòa phủ đệ ở chỗ này?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Trạm lấy lệnh bài, mở cửa toà phủ đệ, suýt nữa Râu quai nón cắn phải đầu lưỡi.
Diệp Thành ngơ cả người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây là chuyện gì!
Bọn họ đã chui rúc sống ở một nơi như xóm nghèo nàn mấy ngày nay, Tân Trạm tới đây mới có một ngày mà đã mua luôn một căn nhà lớn trên đỉnh núi?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không phải mua mà là thuê, bên trong còn có tụ linh trận, linh trì, và một phòng nhỏ để chế luyện đan, rất tốt” Tân Trạm đi vào bên trong.
Tất nhiên Đông Hoàng là khu vực cao cấp tốt nhất ở thành cổ, dĩ nhiên là cũng có người mua phủ đệ rồi cho thuê.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Trạm nhờ Du Túc, rất nhanh sau đó đã mua được một chỗ ở bên cạnh núi, tất cả mọi phương diện của phủ đệ đều rất hài lòng.
“Con mẹ nhà nó, tu sĩ có tiền, chắc chắn phải hưởng thụ, nước trong linh trì này thật ngào ngạt! Còn có ánh sáng là do linh thạch phát ra.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Thành và Râu quai nón đi vào, hai người liền như bé con tò mò, ríu rít nói cái gì cũng thấy khác lạ, đi xung quanh khám phá.
Tân Trạm mặc kệ hai người đi xung quanh đánh giá, anh tung người nhảy lên đỉnh phủ đệ, sau đó ngồi xếp bằng trên đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi mua chỗ này, ngoại trừ điều kiện và tác dụng ở bên ngoài, quan trọng nhất chính là chỗ này ở đỉnh núi, có thể cho Vô Tự Thiên Thư trong thức hải hấp thụ ánh trăng.
Trước đây anh đã nghiền nát Long Huyết Thánh Linh đan, mà trong Vô Tự Thiên Thư có nói muốn chuyển hóa thành phương thuốc luyện đan thì cần ánh trăng thật sáng soi vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói cách khác thì đó chính là thấp thụ được nhiều ánh trắng thì tốc độ chuyển hóa càng nhanh.
Long Huyết Thánh Linh đan này là dược tôn đan dược cấp hai, chuyển hóa nâng cấp khá khó, mà Tân Trạm cần để Vô Tự Thiên Thư nâng cấp thành phương thuốc đan dược trong ba ngày, tự nhiên phải cố gắng hết sức có thể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả thành cổ Đông Hoành, không có chỗ nào có thể hơn được đây, thuận tiện cho việc hấp thụ ánh trăng.
Tân Trạm ngồi xếp bằng, bóp chặt viên Long Huyết Thánh Linh đan có giá không hề rẻ chút nào này, sau đó sử dụng Vô Tự Thiên Thư để nó hấp thụ hết viên đan dược này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, Vô Tự Thiên Thư phát sáng, bắt đầu bay lượng trong thức hải.
Không có gió nhưng các trang sách cứ phấp phới tạo thành một vòng xoáy mạnh mẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong đất trời, những ánh trăng kia như bị một lực hút lại tụ về một điểm, tạo thành một điểm sáng màu bạc ánh trắng, bay về phía Tân Trạm.