Nghe thấy Tần Trạm nói vậy, Lâm Khuynh Thiền lập tức như rơi vào hầm bằng.
Nhưng ai cũng không thể hiểu nổi, vì sao cô ta luôn xem thường Tần Trạm, hôm nay lại hoảng sợ như vậy.
"Nói, rốt cuộc ông mất như thế nào." Tần Trạm bắt đầu thúc giục linh lực.
Anh có ngàn vạn thuật pháp, muốn đọc được suy nghĩ của người ta cũng không phải là việc khó gì, chỉ là sẽ mất một ít sức lực thôi.
Lâm Vinh có thể là bị dọa, ông ta run rẩy môi nói: "Tôi tôi không biết, chỉ cãi nhau với ông ta một trận, hôm nay lại như vậy, chuyện không liên quan đến tôi."
"Quả nhiên." Tần Trạm thấp giọng nỉ non, cũng không khác anh đoán là mấy.
Lâm Vinh nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng chắc hẳn đã chọc tức cụ Lâm không ít.
Tuổi tác của cụ Lâm đã cao, cũng đã sớm không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm, mà từ đó về sau, địa vị của ông ở nhà họ Lâm cũng càng ngày càng thấp.
Nói một cách khác, cụ Lâm là bị tên Lâm Vinh này làm cho tức chết.
"Tần Trạm." Lâm Khuynh Thiền tội nghiệp bắt lấy cánh tay Tân Trạm, bên trong ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
"Mẹ nó mày mau buông ra." Lâm Cường đứng cách thật xa, chỉ vào Tần Trạm mắng.
Tần Trạm chậm rãi buông lỏng Lâm Vinh ra, trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là anh không có khả năng ra tay giết ông ta được.
Thế là, anh cong ngón tay búng ra, một ấn ký chui vào giữa trán Lâm Vinh.
Một màn này mặc dù cũng không thu hút, nhưng vẫn rơi vào trong mắt Lâm Khuynh Thiền.
Trong lòng cô ta giật mình, lập tức mặt xám như tro.
Đúng lúc này, bên ngoài có mấy chiếc xe minibus tới.
Xe dừng lại, có một đống thanh niên cầm gậy gộc vọt xuống.
"Anh Ngưu, cuối cùng anh cũng đã tới" Lâm Xuyên nhìn thấy mấy người kia, vội vàng chạy tới.
Khác với Lâm Vinh, một nhà Lâm Cường ở trong làng trên Đạm Thành, mà anh Ngưu nay chính là bạn bè ở thành phố của bọn họ.
Anh Ngưu lắc lắc cây gậy trong tay, nói, "Tiểu Xuyên, chuyện ra sao, ai dám động đến chú, không biết chú là bạn của ông Ngưu sao?"
"Chính là mấy người bọn họ." Lâm Xuyên chỉ vào Tần Trạm, hung tợn mắng.
Anh Ngưu vung tay lên, dẫn đám thanh niên này đi tới chỗ Tần Trạm.
Nhưng khi anh ta thấy rõ ràng khuôn mặt của Tần Trạm, lập tức sợ run cả người, cây gậy trong tay cũng rơi xuống đất.
"Cô... cô Tô, anh Tần." Anh Ngưu này tỏ vẻ sợ hãi, "Tại sao hai người lại ở chỗ này?"
Tần Trạm cau mày nói: “Tôi quen anh à?"
Anh Ngưu ngượng ngùng cười nói: "Đương nhiên anh sẽ không quen loại người không có tên tuổi gì như tôi rồi, nhưng tôi lại biết anh, toàn bộ Đạm Thành có ai không biết tên của anh Tần đâu."
Nói đùa chứ, anh Ngưu chỉ là một tên đầu gấu ở một khu vực thôi, ngay cả xách giày cho Kiếm Hổ cũng không xứng, sao lại dám trêu chọc Tân Trạm
"Anh Ngưu, anh đang nói cái gì đó, mau đánh cậu ta đi!" Lâm Xuyên ngơ ngác nói.
Anh Ngưu xoay người lại, hung dữ tát một cái lên trên mặt anh ta, chỉ vào mũi anh ta mà mắng, "Mẹ nó chứ, biết bọn họ là ai không, ông đây đánh chết này thằng chó này."
Nói xong, anh ta vung tay lên, đám thanh niên kia liền ùa lên.
Lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên nói: "Hôm nay là đám tang của ông nội tôi, đừng làm ầm ở chỗ này. "
Anh Ngưu đảo tròn mắt, hỏi dò "Vậy cứ buông tha cho nó thế sao?"
Tần Trạm cau mày nói: "Ý của tôi là đừng đánh ở đây."
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Anh Ngưu ca bừng tỉnh, "Kéo nó ra ngoài đánh chết cho tao."
Thấy cảnh này, đám người nhà họ Lâm vừa rồi còn đang kêu gào, lập tức im thin thít, của bọn họ trốn tránh ánh mắt, thậm chí không dám đối mặt cùng Tần Trạm.
"An táng ông nội cho tốt vào." Tần Trạm hít sâu một hơi nói.
Lâm Khuynh Thiền rơi lệ gật đầu, cô ta vốn định lại khuyên nhủ vài câu, nhưng nhìn lấy khuôn mặt xa lạ kia của Tần Trạm, rốt cuộc vẫn không dám nói ra.
Tần Trạm không ở lại thêm, cái nhà này, anh không thể tiếp tục ở thêm một giây đồng hồ nào.
Sau khi lên xe, Tô Uyên nhẹ giọng an ủi: "Người chết không thể sống lại, bất kỳ người nào đều phải trải qua quá trình này, anh hãy bớt đau buồn đi."
Tần Trạm đắng chát cười nói: "Trên thế giới này, ngoại trừ em, chỉ có ông nội là thật lòng đối xử với anh, đúng là người tốt không được chết tử tế."
Tô Uyên không nói thêm gì nữa, cô cũng không có bất kì tình cảm gì với cụ Lâm.
Huống chi, theo Tô Uyên, nếu như cụ Lâm thật sự yêu thương Tần Trạm, sẽ không để anh phải chịu oan ức nhiều năm như vậy.
Mà lúc này nhà họ Lâm đều thi nhau thở dài một hơi.
"Thằng khốn này, đúng là không coi ai ra gì.” Lâm Vinh không nhịn được tức giận mắng to, "Ỷ vào quan hệ với nhà họ Tô, ngay cả mình cũng không để vào mắt, quá đáng, quá đáng."
"Ba, ba bớt tranh cãi đi." Lâm Khuynh Thiền khuyên nhủ nói, “Nếu như có thể, tốt nhất ba nên đi nhận lỗi với Tần Trạm "
"Sao ba phải nhận lỗi với tên vô dụng kia chứ, dựa vào cái gì mà bảo ba nhận sai?" Lâm Vinh hùng hùng hổ hổ nói.
Lâm Tuyết Trinh có chút không hiểu hỏi: "Chị, sao bỗng nhiên chị lại sợ hãi anh ta như thế?"
Lâm Khuynh Thiền há to miệng, không biết nên giải thích thế nào.
"Ra ngoài với chị một chút đi." Lâm Khuynh Thiền thở dài nói.
Lâm Tuyết Trinh vâng một tiếng, hai người liền ra ngoài chợ phiên.
Lúc đi qua chợ, vừa lúc đi ngang qua một sạp bói toán.
Lâm Khuynh Thiền giống như là mê muội, không tự chủ được đi tới trước sạp bói toán này.
"Cô cái, cô muốn bói cái gì?" Thầy bói sờ chòm râu của mình hỏi.
Lâm Khuynh Thiền nhìn thầy bói, nhỏ giọng hỏi: "Tôi muốn xem tiền đồ, gia thế của tôi."
"Ha ha." Ông thầy bói này bật cười, "Gương mặt của cô nói cho tôi, gần đây cô sẽ phải trải qua cảnh cửa nát nhà tan, cẩn thận đi, ha ha."
"Nói hươu nói vượn, tôi đập nát sạp hàng của ông đấy." Lâm Tuyết Trinh tức giận mắng to.
Thầy bói trầm mặc không nói, vẻ mặt sâu xa.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Tần Trạm đưa Tô Uyên trở về.
Ngay sau đó, anh lấy điện thoại ra, bấm số của Kiếm Hổ.
"Đến khu nhà núi Long Hải gặp tôi."
Tần Trạm lạnh lùng nói.
"Cậu Tần, có thể đợi lát nữa không, bây giờ tôi đang bàn chuyện làm ăn, cuộc làm ăn này..."
"Hoãn đi." Giọng điệu của Tần Trạm không thể nghi ngờ.
Kiếm Hổ ngẩn người, đành phải đồng ý.
Mấy phút sau, Tần Trạm bá đạo ngồi trên xe Kiếm Hổ.
"Cậu Tần, có chuyện gì cậu nói đi." Kiếm Hổ ném đầu thuốc lá ra ngoài cửa số, cung kính nói.
Tần Trạm quét mắt nhìn hắn ta một cái, nói: "Tôi muốn nhìn thấy nhà họ Lâm không còn gì cả."
Kiếm Hổ sững sờ, hắn ta làm động tác cắt cổ, nói: "Ý của cậu là..."
"Không." Tân Trạm lắc đầu, "Tôi muốn bọn họ nghèo rớt mùng tơi, không có gì cả."
"Tôi hiểu rồi." Kiếm Hổ khẽ gật đầu, loại chuyện này đối với anh ta mà nói cũng không còn lạ lẫm.
Trong đêm, KTV giàu sang.
Một ông chủ đang ôm mấy cô gái vui vẻ hát hò, đúng lúc này, bảy tám người vọt vào.
"Ra ngoài hết đi." Người đàn ông dẫn đầu cầm dao, không nhịn được khua tay nói.
Ông chủ kia bị dọa sợ hãi, hoảng sợ nói: "Mấy... mấy người làm trò gì vậy?"
"Anh Hổ của chúng tôi có chuyện muốn nói với ông." Người đàn ông lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Kiếm Hổ từ ngoài cửa đi vào.
"Anh... anh Hổ." Ông chủ hoảng sợ, ngại ngùng cười nói: "Chuyện gì mà lớn như vậy?"
Kiếm Hổ tát ông ta một cái, lạnh giọng nói: "Nghe nói ông rất thân với nhà họ Lâm, hợp tác không ít đúng không? Có người muốn nhà họ Lâm phá sản, ông hẳn phải biết làm thế nào?"
Ông chủ kia sững sờ, vội vàng gật đầu nói: "Cậu yên tâm, tôi lập tức phân rõ giới hạn với nhà họ Lâm."
Cùng một cách đó, trong vòng một đêm, tất cả thương nhân hợp tác với nhà họ Lâm đều bị cảnh cáo.
Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter