“Đáng tiếc, nếu không phải là có dược tôn muốn đi Bắc Vực tìm tiên thảo thì ai sẽ vì một chút tiền này mà mạo hiểm như vậy. Tất nhiên, nếu có người muốn đi Bắc Vực, nếu có thể đi theo bọn họ thì đó lại là một sự lựa chọn khá ổn, tôi biết ông già vừa nãy, ông ta là một người rất đáng tin cậy” Cuối cùng thì Lỗ Thành nói.
Tân Trạm âm thầm ghi nhớ những thông tin quan trọng, sau đó cũng khéo léo dời đề tài nói chuyện.
Xử lí xong chuyện của hội dược sư, lúc Tân Trạm trở về hoàng cung, sắc trời cũng đã dần đen lại rồi.
Anh lại đến Luyện Đan Đường một chuyến tìm Tân Bách Châu, ông ta lấy tiên thảo, linh thảo đã chuẩn bị xong đưa cho anh.
Tân Trạm đã quyết tâm là sẽ rời đi, vậy nên trước tiên anh phải cầu xin Tân Bách Châu giúp anh đổi đan dược, Tân Bách Châu tưởng là Tân Trạm đang muốn nghiên cứu đan phương gì mới nên không hề nghi ngờ gì cả.
Sau đó, Tân Trạm lại đến tìm bọn Tân Minh, Tân Sương Nhan và Tân Manh, tùy tiện kiếm một cái cớ gì đó mà để lại cho bọn họ không ít quà.
Trong đó tiên đan là đan dược có cấp độ hoàn mỹ nhất mà Tân Trạm chính tay luyện chế ra, cũng có một số bảo khí lấy từ chỗ đám ác linh ở Quỷ Hải.
Chẳng qua là trong lúc đó, Tân Trạm cũng rất cẩn thận không để lộ ra ý muốn rời đi, lựa chọn thời cơ cũng vô cùng khéo léo. Mà nhìn lại, Tân Minh bọn họ, cũng không nhận ra anh muốn đi.
Dù sao thì ai có thể ngờ được, anh chỉ vừa mới trở về nhà họ Tân mà rất nhanh sẽ phải rời đi rồi.
Điều duy nhất khiến cho Tân Trạm tiếc nuối đó chính là người anh trai thứ hai tài giỏi của anh, không biết đã chạy đi đâu rồi, sao đến bây giờ vẫn còn chưa trở về nữa.
Ngày mai anh đi rồi, sợ rằng không có cơ hội gặp mặt rồi.
Trăng sáng trên cao, đêm lạnh như nước.
Tân Trạm ngồi xếp bằng trước cửa dinh thự, lúc anh đang an tĩnh mà tu luyện thì có một thân ảnh im lặng dừng lại ngay ở khoảng sân phía trong.
Người đàn ông có thân hình cao to, khí tức mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời có thần.
“Bal”
Tân Phong Triết cũng không có che dấu hành tung của mình, sau khi Tân Trạm chú ý tới thì khuôn mặt của anh thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Đêm khuya cha đột nhiên đến đây, chắc là đã phát hiện ra gì rồi.
“Tân Trạm, con muốn đi à?” Tân Phong Triết hỏi Tân Trạm.
“Cha phát hiện ra rồi à” Tân Trạm gật đầu, không phủ nhận.
“Tất nhiên, con dùng điểm cống hiến đổi nhiều thứ như vậy, lại tặng quà cho bọn Tân Minh, trong Hoàng Thành này, không có gì là có thể qua mắt được ta cả.”
Tân Phong Triết lắc đầu nói: “Vì sao phải đi, hơn nữa còn gấp như vậy, ở lại thêm vài ngày nữa không được hay sao?”
Tân Trạm im lặng.
Chính anh cũng không muốn rời đi gấp như vậy nhưng ngày mai là ngày hội trưởng lão sẽ công bố kết quả trừng phạt, mà cách anh lựa chọn khiến anh bắt buộc phải rời đi.
“Ai, nếu con muốn đi thì ta cũng không cản, vậy thì tối nay nói chuyện cùng ta một lát.”
Nhìn thấy Tân Trạm trâm mặc không nói, Tân Phong Triết thở dài, rồi đột nhiên bay lên.
Hai cha con bay qua những ngôi nhà những cung điện nằm san sát nhau, hai người bay tới một cái đình nghỉ mát yên tĩnh nằm sâu trong núi.
Ánh trăng buông xuống, trong đình cũng được chiếu sáng bởi những ánh đèn huỳnh quang, có một loại cảm giác đẹp đế vừa tĩnh mịch vừa hiu quạnh.