“Lẽ nào phải quay về tìm cha?” Tân Trạm cười khổ một tiếng.
Anh có một cách đó là để cho Tân Phong Triết ở trước mặt mình sử dụng căn nguyên thời gian chỉ thuật. Còn anh thì dựa vào Đạo Vận Khí để quan sát, tự nhiên có thể giác ngộ được.
Nhưng biện pháp này lại bị Tân Trạm loại bỏ.
Khoan không nói đến việc triều Tân Hoàng cách đây về phía Bắc mười vạn tám nghìn dặm, mà chỉ với việc trạng thái của cha đang ở nơi đó bận rộn bôn ba khắp nơi vì hoàng triều, liệu cha có thể tìm ra vấn đề giúp anh được không.
Có lẽ không cần phải là một tu sĩ có năng lực mạnh mẽ, chỉ cần một người có thể thay đổi địa điểm của dòng chảy thời gian thôi là được.
Lãnh thổ phương bắc rộng lớn như vậy, thời kỳ thượng cổ đã để lại rất nhiều các loại bí mật Cổ tông môn, nói không chừng là thật sự có nơi như vậy.
Tân Trạm đứng dậy, dự định đi đến thư viện của Cực Hàn Cung xem xem, tìm kiếm đáp án từ bên trong đó.
“Không đúng! Tôi thật là ngu ngốc mà, thứ này bản thân tôi cũng có, sao phải tìm chứ?”
Chỉ là Tân Trạm vừa mới bước thì trong đầu bỗng lóe lên điều gì đó, anh lập tức ảo não võ trán.
“Ha ha, sao lại có thể quên mất đồ vật này chứ, đồ vật có thể thay đổi dòng chảy thời gian, không phải là ở ngay trên người mình sao”
Tân Trạm không nhịn được muốn cười, anh lắc lắc đầu.
Lật bàn tay, một khối ngọc có độ lớn bằng bàn tay xuất hiện trước mắt, chính là đá không gian tinh chế.
Ở thời Lam tinh, dòng chảy thời gian của không gian luyện dược còn chưa chia rẽ với thế giới bên ngoài. Nhưng đến thời Thượng giới Đại Lục, Tân Trạm đã sớm phát hiện ra, dòng chảy thời gian bên trong của không gian luyện dược không đồng nhất với thế giới bên ngoài, mà biến thành vô cùng chậm chạp.
Hơn nữa loại thay đổi này sẽ tiếp tục biến đổi khi trình độ tu luyện của bản thân được cải thiện. Cách thời gian bên ngoài nửa tiếng, thì bên trong không gian luyện dược sẽ là hai tiếng rưỡi.
Đáng tiếc là vật này chỉ dùng để luyện chế đan dược, bên trong không có linh khí, vì vậy không thể dùng để tu luyện.
Gần đây, Tân Trạm không mở lò luyện dược, nên đã lãng quên nó trong một khoảng thời gian.
“Có không gian tinh chế để tham chiếu, có thể so sánh hai sự khác nhau, nói không chừng chỉ trong thời gian vài ngày, tôi có thể nhập môn giác ngộ được căn nguyên thời gian.”
Trái tim Tân Trạm đập loạn xạ, vô cùng hưng phấn.
Căn nguyên thời gian cũng giống như đại đạo trong trời đất. Tu sĩ bình thường phải tu luyện đến độ kiếp cảnh mới có thể giác ngộ được một hai phần. Mà bây giờ anh mới chỉ là hợp thể cảnh tứ phẩm.
Hơn nữa, chỉ cần nhập môn căn nguyên thời gian sơ sơ thôi cũng có được khả năng thi triển.
Mở ra không gian tinh chế, Tân Trạm bay vào bên trong, đồng thời để lại một phần ý thức ở thế giới bên ngoài.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy các dòng thời gian nhỏ li ti khác nhau, Tân Trạm bình tĩnh lại, bắt đầu giác ngộ.
Cùng lúc này.
Bên trong Mạc Thành, trong cứ điểm của nhà họ Sử.
Trong đại điện, Sử Thi Vũ châm chậm mở mắt ra, trong mắt tràn ngập khí tức bạo ngược.
Tối hôm qua bị Gia chủ Tăng đánh cho một trận, lại bởi vì †ức giận mà tổn thương nghiêm trọng đến thần hồn, khiến cho anh ta phải tu luyện đến bây giờ mới khôi phục lại.
Nhưng vừa nhớ đến những gì đã xảy ra trước đó, bản thân anh ta thua cược, bị sỉ nhục, mất mặt trước mọi người.
Sử Thi Vũ tức đến mức máu toàn thân sôi lên, luồng khí u ám tỏa ra mọi hướng một cách không thể được.