Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Sau khi bui mù đã tản đi hết, hai anh em cùng nhau đi tới nhìn xuống dưới.
Bóng dáng của Tân Trạm cũng dần dân
hiện ra rõ ràng.
Anh vẫn đang ngồi yên trên ghế như cũ, đến ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi một chút nào.
Hai tay anh khoanh lại đặt ở trước bụng, đôi mắt khép hờ, lưng dựa vào thành ghế, dường như anh đã sập ngủ thiếp đi đến nơi.
Giống như là, người vừa nãy phải nhận một
chưởng kia không phải là anh."Sao lại có thể như thể được!" Wilson
không thể tin nói mà thốt lên
Tao cũng không tin Gương mặt Gerom đỏ lên, gầm lên một tiếng rồi lại bắt đầu tấn công tiếp.
Đột nhiên, một đòn tấn công có rất nhiều ảo ảnh năm đấm được anh ta tung ra, điển cuồng công kích Tân Trạm
Chỉ trong mấy giây thôi mà Gerom đã đánh ra cả trăm chưởng
Những năm được đánh ra đều mang theo lực công phá rất mạnh, tất cả đều dồn về phía
Tân Trạm.
Mặt đất lại một lần nữa phải rung động. giống như bị động đất vậy.
Đất đá ầm ầm sụp đổ, tạo thành một cái hố sâu rất lớn, nhìn trông không khác gì nó vừa bịthiên thạch đụng phải
phủ phủ
Gerom tho hon hen.
Đợi sau khi bụi mù đã tiêu tán đi, anh ta bắt thình lình trợn tròn mất, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy.
Tân Trạm văn ở y nguyên tại chỗ cũ, vẫn đang ngồi trên ghế, không bị tổn hao một sợi lồng hay tóc nào.
Chỉ có điều, đúng lúc này, Tân Trạm đột
nhiên lại mở mắt ra.
Gerom giật này mình, nhưng Tân Trạm lại chỉ ngáp một cái
Tân Trạm nhìn anh ta, nói: “Đánh lâu như: vậy, tôi cũng buồn ngủ lầm rồi, anh còn muốn đánh nữa không thể không đánh thì tôi đi ngủday."
"A!"
Gerom lập tức nổi điên, anh ta há miệng
thét lên
Tân Trạm chỉ ngồi yên một chỗ để cho anh ta đánh thôi, mà anh ta thì nhanh chóng bị mất sức, rất mệt mỏi, vậy mà Tần Trạm còn không bị mất một cọng tóc nào, thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ trước công kích của đối phương.
Điều này đối với anh ta quả thật rất nhục
nhã.
Anh ta bỗng nhiên nhảy lên, thoát ra khỏi cái hố sâu này, sau đó đoạt lấy một món vũ khí tiên tiến trong tay cấp dưới rồi điên cuồng tấn công.
Tiếng nổ ầm ầm rền vang từng đợt, mặt đất
không ngừng rung lên.Một lực lâu sau, Gerom với máy phát xuống đất, anh ta nhìn chăm chăm xuống cái hố sâu lúc
"Ha ha ha, cuối cùng cũng chết Gerom vui sướng vô cùng, giết chết được Trạm rồi, anh ta cảm thấy thế giới này tươi đẹp hơn
biết bao
Nhưng
Giọng nói của Tân Trạm lại từ từ vang lên ở
ngay phía sau lưng anh ta.
"Vui như vậy cơ à?”
"Ram!"
Tân Trạm đã anh ta một phát.
Cơ thể to lớn của Gerom giống như một
bao cát bay thẳng ra ngoài, "Rầm" một tiếng nên trên vách tưởng của phòng tổ chức tiệc tốiCá vách tường lớn như vậy bằng nhiên âm
ăm đã sụp xuống
Wilson há to mồm, Tôn chủ đã từng nói với bọn họ rằng loại độc mà bọn họ vừa dùng với Tân Trạm sẽ khiến cho người bị bỏ thuốc mất hết sức lực, không thể nhúc nhích được nối một ngón tay.
Mà Tân Trạm chẳng những có sức lực để tự do hành động được, mà còn có thể ra chiều được.
"Mày không bị trúng độc!" Gerom đẩy đống gạch đá vụn rơi trên người mình xuống, sau đó bước ra từ đống đổ nát.
“Nếu như anh chịu bỏ chút thời gian ra để
điều tra thân phận của tôi ở nước Việt Nam này thì hắn là anh sẽ biết rằng, mấy thứ thuốc độc rác rưởi này, không làm gì nổi tôi"Tan Trạm cười lạnh, nói tiếp "Người Tân chủ kia của anh, còn đưa cho anh thêry cái gì nữa thì mau sử dụng đi, nếu không thì anh chết chắc rồi
"Cho dù mày có không bị trúng độc thì tao
cũng có thể giết mày!" Gerom hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên
uống một viên thuốc màu đen.
Sau đó, xung quanh cơ thể anh ta chợt trần ra một lớp sương mù màu đen.
Gerom giơ tay lên, rồi nằm vào không trung
một cái.
Bốn luồng khi đột nhiên xông ra ngoài, giống như bốn bàn tay đang xòe rộng.
Bốn bàn tay đó kéo bốn tên thuộc hạ đến
bên cạnh.Sau đó, anh ta tức giản gầm thét
Bản lượng khí kia lập tức chui vào cơ thể của bồn tên thuộc hạ, rồi giống như một đường ống, hút hết sinh lực của bốn người đó, truyền vào trong cơ thể của Gerom.
Sau đó tu vị của Gerom bắt đầu tăng vọt
Vốn ban đầu anh ta còn thiếu một nửa quả trình nữa mới có thể thăng cấp lên Hóa Cảnh, nhưng mà lúc này, tu vi của anh ta đã sắp đạt tới cảnh giới của một cao thủ Hóa Cảnh chân chính.
Còn bốn tên thuộc hạ kia, thì bắt đầu trở nên lờ đờ uể oải với tốc độ mà mất thường có
thể nhìn thấy được.
Cuối cùng, bọn họ gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, bị Gerom ném sang bên cạnh.
“Tân Trạm, mày chết điSau đó, anh tà tức giận gầm thét
Bốn lượng khí kia lập tức chui vào cơ thể của bồn tên thuộc hạ, rồi giống như một đường ống, hút hết sinh lực của bốn người đó, truyền vào trong cơ thể của Gerom.
Sau đó tu vị của Gerom bắt đầu tăng vọt
Vốn ban đầu anh ta còn thiếu một nửa quá trình nữa mới có thể thăng cấp lên Hóa Cảnh, nhưng mà lúc này, tu vi của anh ta đã sắp đạt tới cảnh giới của một cao thủ Hóa Cảnh chân chính.
Còn bốn tên thuộc hạ kia, thì bắt đầu trở nên lờ đờ uể oải với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cuối cùng, bọn họ gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, bị Gerom ném sang bên cạnh.
“Tân Trạm, mày chết điGeron cảm nhận được sức mạnh trong cơ thế mình đã tăng vọt, một lần nữa, trong lòng anh ta lại tràn ngập niềm tin
Đôi mắt anh ta sáng quốc lên, lao về phía
Tân Trạm.
Lần này, tốc độ của Gerom nhanh như sấm
chop.
Tân Trạm cũng sững sở, chợt nghĩ tới màn đánh nhau lúc trước của mình với một con khi đạt cảnh giới Hóa Cảnh.
Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu.
Tốc độ này vẫn quá chậm.
"Ram!"
Gerom đánh tới, trong nháy mắt chưởng vừa rồi đã xuyên qua cơ thể Tân Trạm.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ vui mừng, nhìnthan the Tan Tram dan dan mo di.
Áo ảnh
Gerom giật mình nhìn quanh bốn phía
Nhưng không thấy bóng dáng Tân Trạm
đâu.
"Anh cả, trên đỉnh đầu anh." Wilson kêu lên.
Gerom đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một năm đầm đang bay tới, không ngừng phóng đại trước mắt anh ta.
Gerom bị một đẩm này của Tần Trạm găm xuống mặt đất.
“Đến mà không trả lễ thì không hay. Tôi cũng tặng cho anh một bộ quyền của mình."
Tân Trạm nói xong, cũng bắt đầu Thánh
nhân chi yên.Anh vàng sáng chói, ảo ảnh trùng trùng
diep diep.
Lần này, trong một giây thôi mà Tân Trạm đánh ra mấy trăm chưởng
Sau đó, hai hợp làm một, đột nhiên rơi
xuống.
Thân thể của Gerom không ngừng sâu
xuống lòng đất
Hội trường không ngừng rung động, cả căn phòng rộng lớn lắc lư, đến ngay cả đèn trần cũng bắt đầu rơi xuống
Mỗi lần trần nhà, đèn rơi xuống là tạo ra một cái hố còn sâu hơn hổ trước.
Cứ thể tạo thành một cái hố lớn, sâu chừng
vài chục mét.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong.Tan Trạm lấy ra kiểm Thanh Đông chu thiên tháp tam trả, trảm thứ bảy bộc phát
Võ số ảo ảnh kiểm điên cuồng phóng tới
nơi hố sâu.
Sau đó là một chuỗi tiếng động định tại
nhức óc.
Hồ to lại không ngừng mở rộng, ngày
càng sâu
Cả đám người ở đó run lẩy bẩy, gần như là
hồn bay phách lạc.
Nếu như không phải vừa nãy Tần Trạm thuận tay ném bọn họ sang bên cạnh, thì bọn họ đã rơi vào hổ to, bây giờ thành thịt băm rồi.
"Thật đáng sợ, đây chính là sức mạnh của anh Trạm sao?"
“Hắn anh ấy là thần tiên hạ phàm"Võ số người run rày
Một chưởng Tân Trary đánh ra mang theo sức mạnh không thua kém gì mưa bom bão
dan.
Ảnh sáng chói lóa bỏ xuống, giống như đánh thẳng vào trí tưởng tượng của mọi người.
Trước kia bọn họ còn chưa hiểu, tại sao nhà họ Tăng lại để phần sản nghiệp có giá trị lớn nhất cho Tần Trạm như thế.
Vì sao những Hoàng tử, Tộc trưởng lại khiêm tốn trước một người trẻ tuổi như thế
Bây giờ nếu như cho bọn họ lựa chọn lại, thì bọn họ sẽ không do dự mà dâng lên tất cả.
Tân Trạm, giống như một vị thần vô cùng
mạnh mẽ.
"Anh cả" Wilson xui lơ trên mặt đất, cảmthấy Gerom đã xong đời
Chẳng qua ngay dưới mặt đất, khi sương mù còn chưa tan đi, thì một tiếng "Vù" vang lên, một luồng ánh sáng màu đen xông ra ngoài.
"Có chút bản lĩnh
Tàn Tram nheo mắt Vừa nãy, bộ chiêu thức mà mình dùng, cho dù có là người đã đạt tới Hóa Cảnh cũng chưa chắc đã có thể gánh được.
Nhưng cái tên Gerom này, thân thể đã vỡ vụn, nhưng lại có viên thuốc màu đen bảo vệ thần hồn của anh ta, nên vẫn trốn được.
"Người Tôn chủ kia, xem ra cũng không tầm
thường.
Cơ thể Tân Trạm hơi di chuyển, lập tức đuổi theo luồng ánh sáng màu đen.Cùng lúc đó, anh cũng đánh ra mấy lượng
anh sang vàng,
Những người theo phe Rần Độc không kịp phản ứng, ai nấy đều bốc cháy, chỉ trong chốc lát đã hóa thành tro bụi.
Một gói thuốc rơi xuống bên cạnh Tăng Lực
"Mau trốn đi! Đi tìm Tôn chủ, nhất định là anh cả cũng đã đi tìm Tôn chủ rồi!"
Wilson run rẩy, anh ta không biết vì sao Tân Trạm không giết mình, lảo đảo chạy ra khỏi phòng hội nghị, nhảy lên một chiếc xe, mau chóng chạy đi.
Ở ngoại ô phía bắc của La Đô, trong những
dãy núi dài
Một luồng ánh sáng màu đen đang lao
nhanh điVề mặt Gerom vô cùng đau khổ, lúc này anh ta chỉ còn lại hơn phách, bị ánh sáng màu đèn cố gắng mang theo chạy về phía một hang núi.
Đây là thuốc bảo vệ tính mạng mà Tôn chủ đưa cho anh ta, chỉ cần anh ta không chết ngay lập tức, thì có thể trốn về cạnh Tôn chủ.