Không thể không nói năng lực tình báo của Sơn Hải Các quả thật vô cùng mạnh mẽ. Tuy không viết tường tận đến từng chỉ tiết, nhưng tin tức gần như là chính xác.
Nhưng khi tiếp tục đọc phần bên dưới, thấy Tân Trạm đến Cực Hàn Băng Cung gặp Tô Uyên, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của Ngô Bình Nhi có phần sa sút.
Dù biết trước Tân Trạm đã có đạo lữ, nhưng đến khi cô ta thật sự xác nhận chuyện ấy thì lại là một chuyện khác.
“Nữ tu sĩ tên là Tô Uyên này chắc hẳn là một người vô cùng tốt bụng, cũng rất yêu anh Tân nhỉ. Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, cô ấy cũng rất xứng đôi với anh Tân đấy chứ”
Lơ đễnh một hồi lâu, Ngô Bình Nhi thở một hơi thật sâu mới miễn cưỡng thả lỏng tâm trạng, dẫn cảm giác đau lòng xuống tận dưới đáy lòng.
Sau đó, cô ta đọc được tin tức Tân Trạm phá thế bao vây của nhà họ Tăng ở Mạc Thành, đồng thời giết chết trưởng lão của Cực Hỏa Môn và cậu chủ nhà họ Sử. Nhưng sau đó anh lại bị gia chủ nhà họ Sử – người khi đó có tu vi đạt đến độ kiếp cảnh – đánh bay, có vẻ như anh đã bị thương rất nặng.
Chỉ trong nháy mắt, cô ta trở nên vô cùng khẩn trương và căng thẳng, ngón tay cũng siết chặt lấy quần áo.
Tin tức đến đây là hết, vì Thượng giới Đại Lục vẫn quá rộng lớn, nên phía Sơn Hải Các cũng cần một khoảng thời gian để tập hợp và sắp xếp tin tức rồi mới truyền đi.
Sơn Hải Các có thể tập hợp trọn vẹn tin tức những sự kiện xảy ra trong mười ngày gần đây rồi đưa ra chú giải tường tận, hơn nữa còn truyền đến nhà họ Ngô như thế này đã là nhanh lắm rồi.
Vì không phải ai trong Cực Hàn Băng Cung cũng biết gia chủ nhà họ Sử tức giận ra tay với Tân Trạm, vậy nên để tìm hiểu được những tin tức như thế này, Sơn Hải Các cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức.
“Anh Tân đã đắc tội với nhà họ Sử và Cực Hỏa Môn. Gần đây Cực Hàn Băng Cung lại có xu thế suy yếu, chỉ e không thể ngăn cản được. Có lẽ anh ấy sắp gặp phiền phức rồi”
Cho dù Tân Trạm có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh thắng người đạt Hợp Thể cảnh đỉnh phong, nhưng gia chủ nhà họ Sử đã đạt độ kiếp cảnh. Mặt khác, Cực Hỏa Môn cũng là một tông môn lớn mạnh tại Bắc Vực, trong tông môn còn có nhiều người đạt độ kiếp cảnh hơn.
Hơn nữa, dựa trên tin tức, bản thân Tân Trạm đã bị thương nặng.
Đó là một đòn tấn công dốc toàn lực từ một người đạt độ kiếp cảnh, ai biết Tân Trạm bị thương nặng đến mức nào?
Rất có thể, anh cũng không còn sức bóp nát lệnh bài để cầu cứu bọn họ nữa.
Ngô Bình Nhi càng nghĩ càng nóng lòng, càng ngày càng cảm thấy chắc chắn Tân Trạm đang vô cùng nguy hiểm.
“Trước đây anh Tân đã cứu mạng mình nhiều lần, thậm chí còn cứu cả tính mạng của ông nội nữa. Mình không thể trơ mắt mặc kệ anh ấy đối mặt với hiểm cảnh được! Phải đi tìm ông nội!”
Nghĩ vậy, đôi mắt Ngô Bình Nhi ánh lên vẻ kiên quyết, cô ta đứng phát dậy.
Thế nhưng, cô ta vừa chạy ra thì suýt chút nữa đã va mạnh vào một người khác.
“Cháu gái đang xem gì mà mê mẩn thế, có chuyện gì đấy?”
Người tới chính là Ngô Thái Vĩnh. Ông ta tình cờ nghe nói Ngô Bình Nhi đã nhận được tin tức về Tân Trạm nên đến để xem sao, không ngờ lại thấy Ngô Bình Nhi vẻ mặt khẩn trương, ngay cả mắt cũng đỏ ửng lên.
“Bác sáu, Tân Trạm gặp chuyện không may rồi, bác mau đi giúp anh ấy đi” Ngô Bình Nhi rơm rớm nước mắt.
“Gì cơ? Tân Trạm xảy ra chuyện gì rồi ư? Cháu đừng kích động, cứ từ từ nói đã”
Ngô Thái Vĩnh cũng nhíu mày, vội vã giữ chặt Ngô Bình Nhi.
Lúc trước, khi hai nhà Ngô Ngụy đàm phán, vì Ngô Thành Thất gần như đã độ kiếp thất bại nên nhà họ Ngô vẫn luôn bị lép vế.