Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Châu Cẩm lộ ra nụ cười ấm áp nhìn về con thủ Thanh Mộc. Mà một sau, rất nhiều cường giả cũng chú ý đến sự thay đổi của con
Linh thủ Thanh Mộc trung thực ngay bên cạnh Đồng Thiên Cửu. Ánh mắt nó vốn yên tĩnh nhưng thân thể của nó đột nhiên bắt đầu run bẩy.
Con lộ ra vẻ mặt thống khổ, yết hầu không ngừng nuốt khan, giống như có gì đó làm cho nó cực kỳ khó chịu. “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thiên Cửu thu lại nụ cười, đưa tay sờ lên người con thú.
Mà đúng lúc này, con thủ Thanh Mộc đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên thống khổ
Nó ngã trên mặt đất giãy dụa, trong con người lóe lên ảnh lửa lập lòe.
Sau đó cả người của nó đột nhiên căng phồng lên. Sắc mặt Đổng Thiên Cửu thay đổi lớn, lập tức lui lại.
Âm một tiếng.
Con thủ Thanh Mộc vậy mà trong nháy đột nhiên nổi tung, trong cơ thể bắt ra tia lửa và ánh sáng vô cùng mạnh. “Đây là có chuyện người vốn đã định rời đi lại một lần nữa ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Hài cốt thi thể của con thủ Thanh Mộc bị thiêu đốt trong ngọn nửa, một bóng người từ từ hiện ra.
Trạm, anh ta còn chưa
Có người hét lên.
Trong ánh mắt khó tin của tất cả mọi người.
Bóng người Tân Trạm bị ảnh lửa vô biên bao phủ, từ từ đi ra khỏi ngọn lửa ngập trời này.
Toàn thân anh mang theo trong ảnh sáng vàng đen ngọn lửa xanh lam u ám bên
Nhìn giống như vương giả đến từ Luyện Ngục Cửu U “Ngọn lửa này là " Chàng trai linh thu đột nhiên lộ ra vẻ mặt kích động.
Cô gái bên cạnh hiện lên vẻ kỳ lạ trong ánh mắt “Chuyện này không thể nào như thế được, người bị con thú của tôi nuốt vào, không ai có thể sống được.”
Mặt Đổng Thiên Cửu lộ vẻ kinh ngạc không thể tin được.
Gã ta cần rằng một cái, lại một lần nữa năm tay trong hư không.
Cây cối bốn phía lần này ngay lập tức héo khô tàn lụi, vô số ảnh sáng mà xanh là ngưng tụ thành. "Di!"
Đổng Thiên Cửu rống to, con thủ Thanh Mộc mới ngưng tụ thành gào thét bay ra
Mà lần này, trong mắt Tần Trạm lấp lỏe vẻ khinh thường. Đón con thủ, Tân Trạm chỉ nhẹ nhàng duỗi ra một ngón tay.
Ngọn lửa màu xanh lam sầm hình thành trên đầu ngón tay sau đó rơi trên người con thú
Con thủ đột nhiên hết thảm một tiếng, toàn thân trong nháy mắt bị ngọn lửa bao vây, ngã xuống đất ầm một tiếng. “Mày còn thủ đoạn gì nữa?" Tần Trạm lạnh lùng nhìn Đổng Thiên Cửu từng bước một đi về phía gã.
Đổng Thiên Cửu cắn răng, một lần nữa ngưng kết hàng ngàn kiếm gỗ trong không trng bay về phía Tân Trạm.
Trong đôi mắt Tần Trạm lộ ra vẻ khinh thường. Áp lực vượt cảnh đột nhiên xuất hiện.
Những thanh kiếm gỗ kia rơi vào trong phạm vi của áp lực, toàn bộ đều tự bốc cháy, chớp mắt đã hóa thành tro. Cơ thể Đổng Thiên Cửu lùi lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hoảng lần đầu tiên. "Đổng Thiên Cửu, nói ba chiều là kết thúc, lúc này mới chiêu thứ nhất, mày tiếp chiêu thứ hai của tao đây"
Tân Trạm hết lớn, cầm kiểm Thanh Đông trong tay đột nhiên bay lên.
Trên thân kiểm Thanh Đồng vậy mà lại tràn ngập ánh lửa sáng chói chang.
Chu Thiên thập tam trảm, trảm thứ bảy
Trên thân kiếm Thanh Đồng hàng ngàn tia sáng trong nháy mặt chia ra vô số ảnh kiểm, hình thành một trận gió đạo kiếm.
Mà trong ánh sáng từ những cây kiểm này, mỗi một luồng sáng đều là ảnh lửa bị cuốn ra vô cùng,
Chu Thiên thập tam trảm cũng không phải là một chiêu kiếm càng về sau càng hoàn mỹ, mà cần phải lựa chọn thời cơ. Lúc này, thích hợp nhất chính là trảm thứ bảy. “Ngăn lại cho tao
Sắc mặt Đổng Thiên Cửu thay đổi cực nhanh, liều mạng ngưng kết một tấm chắn linh mộ cực kỳ lớn trước người mình, muốn ngăn cản những ánh kiếm kia lại.
Ram ram ram!
Kiếm không ngừng bay đến.
Tấm chắn kia rung lên cực kỳ mạnh, nứt vỡ.
Cuối cùng sụp đổ.
Vô số thanh kiếm xông qua lỗ hổng, lao thẳng về phía thân thể Đổng Thiên Cửu.
Đổng Thiên Cửu phát ra tiếng kêu rên, sau khi bị kiểm đậm trúng ầm ầm ngã xuống đất.
Vô số kiếm không ngừng oanh kích mà bay xuống, tạo ra hổ sâu trên mặt đất.
Bụi bay mù mịt, Đổng Thiên Cửu nằm trong hố sâu, toàn thân đã máu, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy nổi.
Tất cả dừng lại, yên tĩnh.
Tất cả mọi người cực kỳ ngạc nhiên.
Nhìn Tân Trạm đứng ngạo nghề tại chỗ, tất cả mọi người đều không tin nổi.
Vậy mà Tân Trạm lại thắng. “Các người có chủ ý không? Tân Trạm từ đầu đến cuối chỉ chủ động ra tay có hai lần." Có người nhỏ giọng nói.
Cả người đám người lại run lên lần nữa.
Bọn họ lúc này mới để ý trong trận quyết đầu, Tân Trạm vẫn luôn giải công kích của Đổng Thiên Cửu, từ đầu đến cuối chỉ chủ động công kích hai lần.
Lần thứ nhất, tiêu diệt con thủ Thanh Mộc. Lần thứ hai, làm Đổng Thiên Cửu bị thương nặng.
Tân Trạm nói qua, muốn dùng ba chiêu quyết đấu, vậy chiêu thứ ba đầu? hấp đám người dồn dập, nhao nhao nhìn về phía bên trong.
Trạm bước chầm chậm về phía Đổng Thiên Cửu. Bước chân rất chậm, nhưng mỗi một chân bước xuống đều như chày, nên trong lòng mọi người.
Đổng Thiên Cửu miệng phun ra máu tươi, liều mạng muốn đứng lên nhưng không có cách nào đứng dậy nổi. “Tân Trạm, mày không thể giết
Nhìn thấy bóng người Tân Trạm trong mắt mình càng lúc càng lớn, Đổng Thiên Cửu rốt cuộc cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi. “Sao lại không Tần Trạm cười lạnh.
Bởi vì mày là người nhà họ sao? Bởi vì mày là thiên tài của thế giới ẩn sao?
Bởi vì nhà họ Đổng của mà là dòng họ đứng đầu dòng họ lớn sao?
Cho nên có thể giết tao, có thể sỉ nhục Tân Môn, có thể chà đạp tôn nghiêm của người khác mà lại không thể giết này sao?
Trên đời này làm sao có thể có đạo lý này được đã nói rồi, hôm nay tao sẽ giết mày." Tần Trạm giơ Thanh Đồng lên cao. tôi." Đổng Thiên Cửu to.
Một ông lão xuất hiện từ trong hư không, chưởng một chưởng về phía Trạm “Tên mày dám
Trạm gầm nhẹ một tiếng. Bóng người Trịnh Mặc đột nhiên xuất hiện, chưởng song song với ông lão, đụng vào nhau.
Ông lão lui ra sau một bước, Mặc liên lùi lại năm bước. nhiên là thực lực của ông lão mạnh hơn.
Trạm, cậu không thể giết cậu ta. Nếu không cả cậu và Tân Môn đều sẽ xong đời. Trịnh Mặc cuốn lấy ông lão, ông lão giận dữ hét lên. mọi người lúc này đều cảm giác chuyện này có chút buồn cười.
Trước đó ông cụ Cổ cầu tình cho Tân Trạm, Đổng Thiên nói rằng sẽ không phá hỏng luật quyết đấu sống chết.
Mà bây giờ mình sắp bị giết thì lại muốn sống. Bây giờ xem ra đúng là cô cùng buồn
Tần Trạm hiện ra vẻ sát ý, anh bẻ gãy tay chân của Đổng Thiên Cửu, sau đó giơ Thanh Đồng cao lên, đột nhiên đánh xuống.
Ngay tại lúc thanh kiếm chạm lên làn da ngực của Đồng Thiên Cửu, một vòng ánh sáng đột nhiên phát ra, muốn ép Tân “Tao không chết được, có khí tức bảo vệ mạng sống của cha ta để Đổng Thiên Cửu phản ứng kịp thời, ra vẻ vui sướng vì được sống sau khi gặp nạn. “Tân Trạm, chỉ là dân đen ngoài giới, vĩnh cũng không thể giết được “Ông đây muốn giết mà, hôm nay Thiên Vương đến cũng không cản được!"
Ảnh Trạm lạnh lẽo, hiện lên vẻ điên cuồng.
Lúc trước anh đánh bại Tào Phá Địch, sao lại không biết những thiên tài thế giới ẩn này, trên người đều có phép thần thông bảo vệ mạng sống cuối cùng.