Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Kình nhìn thấy hậu sinh dáng vẻ đường đường trước mắt này là thích, có thể tưởng tượng đến nữ nhi bảo bối của mình lại qua mấy ngày nữa sẽ trở thành thê tử của hắn ta, trong lòng đã cảm thấy hụt hẫng.

Về phần ông trở lại Mặc gia lâu như vậy, gia hỏa này đều không tới cửa thăm ông, cũng không trách đến trên đầu người ta.

Là chính ông khăng khăng không cho Mặc Sơ Hàn nói.

Tuy nói trong lòng hụt hẫng, nhưng làm trưởng bối ông vẫn là không thể quá mức không cho người ta xuống đài được.

"Ừ, đứng lên đi!" Giọng nói lãnh đạm này, khiến người Mặc gia đều cảm thấy không thể thích ứng.

Mạnh Hoài Ninh cũng không cảm thấy có cái gì.

Rốt cuộc nhạc phụ tương lai đã từng là nguyên soái thống soái ngàn quân, lại là vị quốc công gia đệ nhất Đại Thuận.

Mạnh Hoài Ninh cung kính đứng lên, cúi đầu duy trì tư thái khiêm tốn.

Nhưng, khóe mắt hắn ta lại không có từ bỏ đánh giá.

Tuy thân thể nhạc phụ tương lai khô gầy, tóc cũng hoa râm, bộ dáng so với Mặc lão phu nhân giống như kém mười mấy hai mươi tuổi, nhưng khí độ bất phàm và uy nghiêm kia của ông vẫn khiến người khó có thể bỏ qua.

Còn có hai gã hán tử trung niên ngồi ở bên cạnh nhị lão, cũng vậy, khí phách sinh ra đã có sẵn kia căn bản không thể che giấu.

Đồng thời, trong lòng hắn ta cũng xuất hiện một suy đoán kinh người.

Chẳng lẽ, hai vị này là đại ca và nhị ca Mặc gia?

Tuy Mạnh Hoài Ninh không có con mắt tốt đánh giá ba người phụ tử, nhưng lúc này Mặc Kình đang xụ mặt nhìn hắn ta, làm vãn bối, không mấy ngày về sau lại là nữ tế Mặc gia, Mạnh Hoài Ninh không dám có hành vi vượt rào chút nào. Bởi vậy, hắn ta vẫn luôn duy trì tư thế hơi cúi đầu, chờ đợi trưởng bối hỏi chuyện.

Như thế cho Mạnh Hoài Ninh cơ hội đánh giá mấy người.

Chỉ thấy dung mạo hai vị hán tử trung niên kia đều có chỗ tương tự với huynh đệ khác Mặc gia.

Nếu lão quốc công Mặc gia đều còn sống mà trở lại, như vậy đại ca và nhị ca Mặc gia cũng có thể sống sót, đã không cho người cảm thấy quá mức khiếp sợ.

Chỉ là khiến Mạnh Hoài Ninh cảm giác kỳ quặc chính là, vì sao người khắp thiên hạ đều biết người đã c.h.ế.t trận, vì sao một đám đều sống sót mà xuất hiện?

Chẳng lẽ, trong đó có âm mưu kinh thiên gì?

Giờ phút này trong đầu Mạnh Hoài Ninh đã xuất hiện vô số cái dấu chấm hỏi, ngay ở lúc hắn ta tự hỏi, rốt cuộc Mặc Kình mở miệng.

"Nghe nói tổ phụ ngươi đã từng là các lão đại nhân?"

Mạnh Hoài Ninh vội vàng thu hồi suy nghĩ, cung kính trả lời: "Tổ phụ vãn bối đúng là Mạnh các lão."

Nói đến Mạnh các lão, Mặc Kình đều không xa lạ, rốt cuộc hai người đã từng làm quan ở triều nhiều năm.

Tuy nói bọn họ một người là quan văn một người là võ tướng, nhưng lại đều là hạng người trung tâm chính trực, ấn tượng lẫn nhau đều rất tốt.

Làm tôn tử của Mạnh các lão, chắc chắn nhân phẩm cũng sẽ rất không tồi.

Đặc biệt là sau khi ông trở lại Tây Bắc, mọi người trong nhà, bao gồm lão thê ở bên trong, mọi người đều khen Mạnh Hoài Ninh ưu tú như thế nào.

Hiện giờ nhìn thấy người đứng ở trước mặt mình, người ta lại làm được lễ nghĩa cực kỳ đúng chỗ, Mặc Kình muốn chọn tật xấu ra thật đúng là hơi khó.

Lại nhìn nữ nhi bảo bối nhà mình, tránh ở phía sau nữ nhi tức cả, đôi mắt lại thường nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Ninh, nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, nha đầu này tất nhiên sẽ tìm ông, không được bắt nạt hậu sinh này. Lúc trước Mặc Kình chưa thấy được Mạnh Hoài Ninh, trong lòng đã suy nghĩ vô số loại biện pháp làm khó dễ Mạnh Hoài Ninh. Hiện giờ nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu kia của nữ nhi, chung quy ông vẫn mềm lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK