Hắn ta chủ động chào hỏi trước: “Mặc cô nương đang định ra đồng à?”
Lúc Mặc Hàm Nguyệt nhìn thấy Mạnh Hoài Ninh, một người đầy chính khí, trong lòng nàng ấy đã muốn nhảy lên, đang định chào hỏi thì đã nhìn thấy Đường Minh Duệ đang sải bước đi về phía mình.
Hôm qua, sau khi nghe những lời của nhị tẩu nói, nàng ấy cũng ít nhiều biết được chút tâm tư của Đường Minh Duệ.
Mặc dù nàng ấy không ghét Đường Minh Duệ, nhưng lại không có chút tình cảm nam nữ nào đối với hắn ta.
Đặc biệt là khi đứng trước mặt nam nhân mà mình thích, Mặc Hàm Nguyệt đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Suy cho cùng, nàng ấy là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có nên những quy tắc, lễ nghĩa cũng không phải học một cách vô ích.
Mặc Hàm Nguyệt nhanh chóng chỉnh lý lại tâm trạng và khẽ cúi đầu, khom người chào hai người đang đứng đối diện mình.
"Chào buổi sáng, Mạnh đại nhân, Đường công tử."
Mạnh Hoài Ninh nhìn thấy cô nương mà mình luôn thầm thương trộm nhớ, có thể nói là hắn ta đang vui mừng như mở cờ trong bụng.
Lúc hắn ta đang định đưa quà đáp lễ thì thấy Đường Minh Duệ đã lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một chiếc túi nhỏ vô cùng tỉnh xảo.
Đường Minh Duệ tiến thêm một bước và đưa chiếc túi nhỏ đến trước mặt Mặc Hàm Nguyệt.
"Mặc cô nương, đây là hạt nhân sâm mà ta đã tình cờ mua được khi đi làm ăn. Ta biết cô nương rất thích trồng dược liệu nên đã mang đến để cô nương trồng thử xem sao."
Thực tế, đối với Hách Tri Nhiễm thì hạt giống nhân sâm muốn bao nhiêu cũng có, và chúng cũng là những giống nhân sâm tốt nhất được sản xuất từ trong không gian.
Sở dĩ nàng không lấy ra cho Mặc Hàm Nguyệt trồng, chủ yếu là vì nhân sâm có chu kỳ sinh trưởng dài, trong thời gian ngắn sẽ không thấy được kết quả gì.
Đường Minh Duệ cũng không biết điều này, hắn ta chỉ biết Mặc Hàn Nguyệt thích trồng dược liệu, vì vậy hắn ta muốn mang cho nàng ấy thứ tốt nhất.
Mạnh Hoài Ninh thấy Đường Minh Duệ vừa đến đã tặng quà cho Mạch Hàm Nguyệt, trong lòng hắn ta bất giác cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong lúc hắn ta còn đang nghĩ cách tiếp cận và bắt chuyện, thì Mặc Hàm Nguyệt đã lên tiếng.
"Đa tạ Đường công tử. Hạt giống nhân sâm này quá quý giá rồi, Hàm Nguyệt không thể nhận được."
Không thể nhận!
Đúng vậy, không thể nhận đồ vật của hắn ta.
Mạnh Hoài Ninh nhìn thấy sự từ chối của Mặc Hàm Nguyệt, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Minh Duệ không nản lòng, tiếp tục duy trì tư thế đưa hầu bao ra.
"Thứ này không đáng giá bao nhiêu, ta cũng là tình cờ mua được thôi, Mặc cô nương cứ nhận lấy đi!"
Mặc Hàm Nguyệt lùi lại một bước.
"Đa tạ Đường công tử đã có lòng tốt, ta chỉ mới bắt đầu học trồng dược liệu mà thôi, không thể để thứ tốt như vậy bị lãng phí trong tay ta được."
Nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt từ chối nhiều lần, ngay cả Đường Minh Duệ vốn đã quen nhìn đủ loại người cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Tay cầm hầu bao của hắn ta không biết phải đưa về phía trước hay buông xuống.
Đúng lúc này, Mặc lão phu nhân từ trong phòng đi ra.
Bà nghe thấy tiếng động ở trong viện, quan sát một lúc rồi định ra ngoài giải vây cho nữ nhi.
Nhưng không cần đợi bà nói, Mạnh Hoài Ninh vốn vẫn im lặng đã đến trước mặt bà.
Thái độ của Mạnh Hoài Ninh rất khiêm tốn, hướng Mặc lão phu nhân cúi đầu thật sâu hành lễ.
"Xin chào Mặc lão phu nhân."
Bà thân thiện gật đầu: "Mạnh đại nhân hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi ghé thăm hàn xá vậy?"