"Nương, bọn họ rời đi cả ngày rồi, nếu có thể trở về thì sớm đã trở về."
Tuy nhiên Mặc lão phu nhân không muốn tin điều này.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Thời điểm nam nhi Mặc gia chúng ta ra chiến trường g.i.ế.c địch, không phải cũng thường xuyên mấy ngày mới trở về sao?
Khi đó cũng giống như bây giờ, một chút tin tức cũng không có..."
Nghe Mặc lão phu nhân nói xong, mọi người tựa như nhìn thấy được hy vọng, lập tức phấn chấn lên.
"Nương nói đúng, Cửu đệ và Cửu đệ muội lợi hại như vậy, nhất định không có việc gì.
"Đúng, nhất định là bọn họ bị chuyện gì đó trói chân, chỉ cần chúng ta tiếp tục chờ đợi, bọn họ nhất định sẽ trở lại."
Mặc lão phu nhân quét mắt một vòng, thấy lời nói của mình có hiệu quả nhất định, tiếp tục phân phó nói:
"Thời gian không còn sớm, mọi người trở về nghỉ đi, ngộ nhỡ Cửu Diệp đêm khuya trở lại, đừng nháo đến ngày mai không có sức đi đường."
Các tẩu tẩu nghe vậy, lập tức lau nước mắt trở về lều trại của mình nghỉ ngơi.
Bành Vượng ở bên kia, cũng bởi vì hai huynh đệ mất vào sáng nay mà thương cảm, đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, khiến hắn ta không hề cảm thấy buồn ngủ.
Bành Vượng đốt một đống lửa ở giữa, ngồi ở đó ngẩn người.
Chu Lão Bát và Trương Thanh thấy vậy, đi tới ngồi cùng với hắn ta.
Từ trước đến giờ Trương Thanh đều nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy. "Thủ lĩnh, ta thấy những hắc y nhân kia tới vì Mặc Cửu Diệp, đáng thương cho hai huynh đệ của chúng ta, bị tai bay vạ gió."
Bành Vượng nhìn Trương Thanh một cái, giọng có chút khô khốc.
"Cái này còn cần ngươi nói sao, ai cũng biết điều này."
Trương Thanh cũng không vì thái độ của Bành Vượng mà im miệng.
"Thủ lĩnh, hai phu thê Mặc Cửu Diệp đến bây giờ còn chưa trở lại, sợ là lành ít dữ nhiều."
Nghe được câu này, mắt Chu Lão Bát đã ngập nước mắt.
Không biết vì sao, vừa nghe đến Hách Tri Nhiễm dữ nhiều lành ít, lòng hắn ta giống như bị kim châm vậy, rất khó chịu.
Một nữ nhân tốt như vậy, làm sao có thể dữ nhiều lành ít?
Thật may mà trời tối, Bành Vượng và Trương Thanh không nhìn thấy lệ ở khóe mắt hắn ta, nếu không, chắc chắn Bành Vượng sẽ nghiêm khắc dạy dỗ hắn ta một trận.
Bành Vượng thở dài: "Suốt một ngày rồi, nếu về thì sớm đã về."
Lời này không cần nói cũng biết, ý hắn chính là Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đã bỏ mình.
Trương Thanh nói tiếp: "Thủ lĩnh, nếu đã như vậy, có phải ngày mai chúng ta nên tiếp tục lên đường hay không?"
Bành Vượng gật đầu: "Chuyến này chúng ta đã trễ nải quá nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai phải lên đường."
Chu Lão Bát không nói lời nào, sau khi nghe thấy ngày mai phải lên đường, trong lòng vô cùng đau nhói.
"Thủ lĩnh, có thể chờ thêm một ngày hay không, ta định ra ngoài tìm người."
Ánh mắt Bành Vượng mang vẻ nghi hoặc nhìn về phía hắn ta.
Nương theo ánh lửa, mơ hồ có thể thấy trên mặt Chu Lão Bát có nước mắt.
Không cần nghĩ cũng biết, tên này hồ đồ ngu xuẩn, nhất định là còn si tâm mộng tưởng đối với Hách thị người ta.
"Lão Bát, đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ, nghe lời ca ca nhất định không sai, nếu không, chỉ có thể làm khổ bản thân."
Dĩ nhiên Chu Lão Bát hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Bành Vượng.
Nhưng mà hắn ta sẽ không từ bỏ ý định, mặc kệ tâm tư bản thân như thế nào, ban đầu là Hách Tri Nhiễm cứu hắn ta một mạng, hôm nay hai người Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không rõ sống chết, bảo hắn ta cứ như vậy tiếp tục lên đường, e rằng cả đời này lương tâm sẽ day dứt.