Sở dĩ Mặc gia lựa chọn nấu nhiều thức ăn bằng ngô như vậy, mục đích chỉ có một, đó chính là muốn để mọi người tham gia yến hội của ngày hôm nay hiểu rõ loại thức ăn vừa có sản lượng cao lại ngon miệng này.
Quả nhiên, hiệu quả không giống bình thường.
Các bách tính của thôn Tây Lĩnh nghe nói đây là thứ mà trước kia bọn họ khuyên Mặc gia đừng trồng, ai nấy đều hối hận tột cùng.
Mọi người nghe Mặc Cửu Diệp nói, sản lượng ngô ăn ngon như vậy có thể đạt tới trên ngàn cân mỗi mẫu, càng hận không thể tát mình vài cái.
Đặc biệt là Triệu Lý Chính, chợt nảy sinh một cảm giác áy náy.
Lúc bấy giờ người hô cao phản đối Mặc gia trồng những này nhất chính là hắn ta, hôm nay bị vả mặt đau nhất cũng là hắn ta.
Khoan không nói việc khác, chỉ bánh ngô kia, ăn ngon hơn bánh mì thô bọn họ thường ăn nhiều.
Ngô luộc và bột ngô cũng là càng ăn càng thơm, lương thực ngon như vậy, thu hoạch còn cao như thế kia.
Nếu hắn ta có thể sớm tin tưởng Mặc Cửu Diệp, cổ vũ các dân làng đi theo trồng một ít, khoan không nói những trái bắp này trị giá bao nhiêu bạc, ít ra cất giữ trong nhà thì mùa đông không cần lo lắng vấn đề đói bụng.
Triệu Lý Chính càng nghĩ càng chán nản, thế cho nên từ lúc yến tiệc bắt đầu đến khi kết thúc cũng không nói được mấy câu.
Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải thì hoàn toàn ngược lại với hắn ta.
Hai người vì tin tưởng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, vào đầu xuân bèn không chùn bước đi theo trông bắp và khoai lang. Khoai lang không cần phải nói, mấy ngày trước khi Mặc gia bắt đầu tổ chức đội người đào, bọn họ cũng cả nhà động viên toàn lực đi thu hoạch.
Đất canh tác trong tay bọn họ ít, tất nhiên trông trọt không nhiều bằng Mặc gia.
Huống hồ trong lòng bọn họ cũng giống như gương sáng, Mặc gia trồng những cây trồng này có thể đổi lấy một lượng lớn tiền bạc, người ta có ý tốt kèm theo bọn họ cùng trồng trọt, bọn họ tuyệt đối không thể phá hỏng việc làm ăn của Mặc gia.
Bởi vậy, cũng không cần Mặc Cửu Diệp đi nhắc nhở, Phương gia và Tạ gia đều tự động bỏ khoai lang thu hoạch được vào trong khố phòng nhà mình dự trữ, lấy thứ này làm lương thực qua mùa đông.
Cho dù như vậy, hai nhà đều đã thỏa mãn lắm rồi.
Hiện giờ bọn họ không phải quyền quý gì, chỉ là một người bị hoàng đế hạ chỉ lưu đày, có thể sống cuộc sống an nhàn như vậy ở Tây Bắc, toàn là dựa vào Mặc gia chăm Sóc.
Nếu bọn họ còn không hiểu chuyện lấy ơn huệ của Mặc gia đi giành mối làm ăn của người ta, chẳng phải lấy oán trả ơn sao?
Tóm lại, Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải nhìn sự việc này vô cùng rõ, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của Mặc gia.
Huống hồ hiện tại bọn họ thật sự rất thỏa mãn, các nữ quyến trong nhà đi theo Mặc gia chế tác búp bê, không chỉ có thu nhập cao, hơn nữa còn ổn định, có thể để người nhà đều có thu nhập dài hạn.
Nam tử ngoài lúc ngày mùa làm việc dưới ruộng, thời gian còn lại có thể đi ra ngoài dạy học, tuy cuộc sống như vậy không thể nở mày nở mặt như lúc ở kinh thành, nhưng hơn ở chỗ an nhàn.
Hồ Thông càng không cần phải nói, hắn ta cũng trồng khoai lang và bắp theo Mặc gia, hắn ta nắm giữ kỹ thuật xây dựng tứ hợp viện, đơn đặt hàng đều có phần ứng phó không xuể.