Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Vượng vừa nói vừa chỉ tay vào đám người hỏi: “Trong số các ngươi ai tin? Ai tin răng hai người này là do Hách thị gây ra?”

Lúc này, người nhà mấy người đang ở tại nhà trọ cũng theo tiếng đi tới.

Mọi người nghe thấy câu hỏi của Bành Vượng, sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không tin.

Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân Hà Chí Xa cũng không tin.

Một phần là do ông ta không tìm thấy hung thủ chân chính, phần khác ông ta cũng muốn nhân cơ hội này khiến cho người nhà họ Mặc không dễ chịu.

Ai ngờ, Bành Vượng căn bản không theo y định của ông ta.

Mũi tên đã b.ắ.n ra không thể quay đầu, Hà Chí Xa đã nói ra miệng, đành phải kiên trì đến cùng.

"Đại nhân, ngài nói nàng ta không làm được, nhưng ngài xem nhiều người như vậy, chỉ có nhà họ Mặc là thù ghét với nhà chúng ta nhất, không phải là bọn họ thì là ai?"

"Câm miệng!" Sự kiên nhẫn của Bành Vượng đã bị ông ta triệt tiêu hoàn toàn, hắn ta quát lớn một tiếng, Hà Chí Xa tức khắc tắt tiếng.

Chu Lão Bát tiến lên.

"Đại ca, để ta đi xem bọn họ còn thở hay không."

"Ừ." Bành Vượng cũng có ý này, cần phải kiểm tra xem hai người này hiện còn sống hay đã chết.

Chu Lão Bát dò xét hơi thở của hai người, quay đầu nói.

"Đại ca, bọn họ không chết."

Đúng là không chết, Mặc Cửu Diệp cảm thấy khiến cho bọn chúng c.h.ế.t như thế là quá dễ dàng cho chúng, lúc ra tay cực kì chú ý lực đạo.

Đêm qua hắn lặng lẽ ra ngoài, trực tiếp đi đến lều tranh, sau khi tìm được huynh đệ nhà họ Hà, nhanh chóng điểm huyệt hai người họ, rồi kéo người vào trong góc, cắt đứt gân tay gân chân bọn họ.

Còn m.á.u trên mặt cũng là Mặc Cửu Diệp cố ý làm ra, lấy m.á.u trên cổ tay bọn họ bôi lên trên.

Mục đích là khiến cho bọn họ nhìn càng thêm thê thảm, khiến cho người nhà họ Lý và nhà họ Hà thêm sợ hãi.

Nếu như không chết, Bành Vượng xuất phát từ chức trách cũng phải tượng trưng cứu người.

Người đầu tiền hắn ta nghĩ đến chính là Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, chỗ này chỉ có một mình ngươi hiểu y thuật, hay là ngươi đi kiểm tra một cái?"

Trải qua hai ngày tiếp xúc, Bành Vượng biết Hách Tri Nhiễm là người có chủ kiến, cho dù hắn ta phân phó nàng làm việc cũng không có bao nhiêu tự tin.

Cho dù như vậy, hắn ta cũng cần phải yêu cầu Hách Tri Nhiễm đi cứu chữa.

Căn bản người nhà họ Hà không có bạc mời lang trung, nhưng hắn ta cũng không muốn bỏ tiền túi.

Cho dù Hách Tri Nhiễm đem người trị đến c.h.ế.t cũng không là cái gì.

Hách Tri Nhiễm vừa mới cẩn thận quan sát miệng vết thương của hai người. Không thể không nói, thủ pháp xử lý gân tay và gân chân của Mặc Cửu Diệp quá mức lợi hại.

Kích thước miệng vết thương nhỏ giống như phẫu thuật xâm lấn ở kiếp trước, thậm chí còn không cần phải khâu vết thương.

Hơn nữa hai người này còn sống được đến bây giờ, chứng tỏ Mặc Cửu Diệp đã tránh đi động mạch của họ.

Cứu chữa cho hai người này cũng không khó, chỉ cần cầm m.á.u cho miệng vết thương, sau đó có thể từ từ hồi phục, thậm chí gân bị đứt nàng cũng nối lại được.

Nhưng nàng cảm thấy bản thân không có nghĩa vụ đi cứu chữa cho kẻ thù.

"Bành đại nhân, ta không am hiểu trị ngoại thương, ngài vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi." Dù sao hai người này cũng không c.h.ế.t được, chẳng qua chân tay đã bị phế bỏ, cho dù sống sót thì cả đời cũng là phế nhân. Thấy Bành Vượng có dấu hiệu sắp tức giận, Hách Tri Nhiễm vội vàng bổ sung, "Bành đại nhân, ngài không đến mức làm khó người khác chứ?" Bành Vượng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK