Hách Tri Nhiễm liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tư của Tứ công chúa, nàng cười như không cười nhìn Mặc Cửu Diệp, nếu không phải là tình huống bây giờ thì khẳng định nàng sẽ nói những câu như hoa đào của Cửu gia tới...
Mặc Cửu Diệp cũng không nghĩ nhiều như thê tử của mình, lúc này hắn thật sự cho rằng Tứ công chúa sẽ nhờ hắn một việc quan trọng.
Tỷ như nói cho Thuận Vũ Đế biết nguyên nhân thực sự về cái c.h.ế.t của nàng ấy.
Thấy Mặc Cửu Diệp không phản bác lời nói của mình, Tứ công chúa chậm rãi mở miệng:
"Hai nha hoàn của ta, một người tên Lan Nhi và một người tên Ngọc Nhi, đã bên cạnh và hầu hạ ta từ nhỏ. Tuy nói là chủ tớ nhưng lại giống như tỷ muội. Ta không muốn các nàng giống ta, c.h.ế.t tại nơi đất khách quê người, không có tình người này."
"Không... Công chúa, chúng ta muốn đi theo người, dù người có đi đâu, chúng ta cũng sẽ theo người."
Hai nha hoàn đã sẵn sàng để chết.
Mặc Cửu Diệp vẫn chưa nhìn rõ ý đồ thực sự của Tứ công chúa.
"Nếu trong khả năng của ta, ta có thể đưa hai cô nương trở về Đại Thuận."
Đương nhiên, có thể trở lại Đại Thuận, nhưng không thể vào kinh thành, nếu không những việc bọn họ làm gần đây có thể sẽ bị bại lộ.
Tứ công chúa lắc đầu.
"Không, cho dù các nàng quay lại Đại Thuận thì cũng không có nhà để về. Ta muốn để các nàng đi theo ngươi."
Lần này, dù Mặc Cửu Diệp có ngốc đến mấy thì cũng đã nghe hiểu. "Mặc gia ta có quan niệm là nam nhi không nạp thiếp, huống chi ta đời này chỉ yêu thê tử của ta, yêu cầu của công chúa quá khó để thực hiện, xin thứ lỗi, ta không thể đáp ứng."
Không chỉ Mặc Cửu Diệp không đồng ý với điều kiện này, mà hai nha hoàn cũng từ phản đối từ trong đáy lòng.
"Công chúa, người không được làm vậy. Dù sống hay c.h.ế.t chúng ta cũng sẽ ở bên người."
Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp không phải là loại người thay đổi thất thường, nhưng khi gặp phải chuyện như vậy, trong lòng nàng vẫn không tự chủ được mà cảm thấy ghen.
Nàng nhìn mấy người với ánh mắt lạnh lùng, không thể che giấu sự không vui trong mắt.
Lòng bàn tay Mặc Cửu Diệp đã đổ mồ hôi, hắn tức giận vì công chúa tùy tiện gả nữ nhân cho mình, càng lo lắng thê tử vì điều này mà giận lây sang hắn.
Vì để Tứ công chúa từ bỏ ý định này, hắn cố ý kéo Hách Tri Nhiễm đến bên cạnh giường.
"Đây là thê tử của ta, con gái của Hách Thượng Thư đương triều, ta, Mặc Cửu Diệp, cả đời này chỉ yêu mình nàng."
Tinh thần của Tứ công chúa lúc này đã bắt đầu tan rã, nhưng đầu óc nàng ấy vẫn còn hoạt động.
Nàng ấy cũng biết nam nhi Mặc gia không nạp thiếp, nếu không phải đến thời điểm hết dầu đèn tắt thì nàng ấy cũng sẽ không nghĩ ra cách sắp xếp cho hai nha hoàn trung thành như vậy.
Tứ công chúa cố gắng hết sức để tỉnh táo, lập tức nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
"Cầu... cầu ngươi mang các nàng theo, tương lai giúp các nàng tìm một nhà chồng tốt... Ta có thể... có thể an tâm ra đi."
Nói xong, nàng ấy từ từ nhắm mắt lại. Lan Nhi và Ngọc Nhi bật khóc.
"Công chúa... Công chúa, người chờ một chút, nô tỳ đi theo người đây..."
Lan Nhi nói xong thì lao vào vào một cây cột trong phòng.
Ngọc Nhi thấy thế thì cũng làm theo, chạy về phía cây cột theo bước chân của Lan Nhi.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhanh chóng di chuyển, đến phía sau hai người, mỗi người một cổ tay đánh họ bất tỉnh, ngăn cản hành vi của các nàng.
Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm lấy ra cây kim bạc, đ.â.m vào huyệt ngũ của hai người, ném người vào không gian.