Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nói đêm nay không thể để bọn họ ngủ ngoài trời, nhưng ở trong ngôi nhà vừa cũ vừa lọt gió này cũng khiến người ta c.h.ế.t lạnh.

Lí chính không ngờ tới, bản thân cố ý đi chậm vậy mà bị thúc giục.

Để không bị người khác phát hiện ra manh mối, ông ta cố ý lắc lư người."

“Ối...... người đã có tuổi, chân căng không ổn, muốn đi nhanh một chút cũng không được......"

Mặc Sơ Hàn thấy vậy không nói lời nào đã khiêng ông ta lên, bước nhanh về phía trước.

Hai chân Thôi lí chính bỗng nhiên xa mặt đất, tức thì ông ta giật nảy mình.

"Ngươi muốn làm gì, bỏ ta xuống."

Mặc Sơ Hàn lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi phụ trách chỉ đường."

Thôi Minh Lâm đi cùng lí chính nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa sợ.

Hắn ta biết rõ dụng ý của cha mình khi cố tình đi chậm, vội vàng đuổi theo Mặc Sơ Hàn không vui nói: "Ngươi bỏ cha ta xuống, xương khớp cha ta không tốt, ngươi như vậy sẽ làm ông ấy bị thương."

Mặc Sơ Hàn liếc xéo hắn ta một cái.

"Sợ bị thương thì mau chóng chỉ đường, như vậy ta có thể bỏ ông ta xuống sớm hơn một chút."

Thôi lí chính nằm bò trên vai Mặc Sơ Hàn, ông ta không dám cử động, sợ không cẩn thận một chút đã bị người ta ném xuống đất.

Sau khi Thôi Minh Lâm va phải ánh mắt sắc bén của Mặc Sơ Hàn, cũng không dám nói giúp cha già của mình nữa.

Thôi lí chính vì để sớm ngày rời khỏi khổ ải nên chỉ đường vô cùng nghiêm túc, chỉ sợ đi thêm đường vòng bản thân còn phải nằm trên vai người ta thêm một lúc nữa. Đi về phía sườn dốc mà bọn họ ở, hơn nữa còn đi ngang qua tộc của Triệu gia và Châu gia.

Tuy rằng trời có hơi lạnh lại còn nhanh tối, nhưng trên đường vẫn gặp được vài thôn dân.

Thôn dân thấy Thôi lí chính bị một người cường tráng vác trên vai, lại còn cái dáng vẻ giận mà không dám nói kia, bọn họ đều tò mò người nào mà lại to gan như vậy.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng dâng lên một chút cảm giác vui vẻ.

Người Thôi gia cậy có người thân làm huyện thừa, tộc trưởng lại là lí chính của thôn Tây Lĩnh, nên từ trước đến nay đều không coi Triệu gia và Châu gia bọn họ ra gì.

Người hai nhà ở cùng một thôn với Thôi gia, không ít lần bị bọn họ lăng nhục.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của những người lại này, hình như là lưu đày được phân đến đây.

Nếu đúng thực sự là như vậy, bọn họ hy vọng những người này có thể kiên trì sống tiếp ở đây, gây khó dễ cho người Thôi gia càng nhiều càng tốt.

Thôi lí chính thấy dáng vẻ quẫn bách của mình bị người tộc khác bắt gặp bỗng cảm thấy có chút mất mặt.

Ông ta hét lớn về phía đám người kia: "Nhìn gì mà nhìn, đi về nhà hết đi."

Thôn dân kiêng kị lí chính, sau khi ông ta hét lên, chỉ đành không cam tâm tình nguyện rời đi, không có ai dám ở lại xem tiếp.

Mặc Sơ Hàn đi nhanh, đi lên dốc một khoảng đã thấy chỗ ở thôn Tây Lĩnh phân cho những phạm nhân bị lưu đày.

Đưa mắt nhìn về phía đó, đúng là nơi đó có không ít phòng ốc, nhưng rất nhiều căn đã bị sập.

Ở trong những căn phòng đó, sợ là ban đêm cũng không thể ngủ yên, lúc nào cũng phải đề phòng khả năng sập phòng.

Không chỉ như thế, bởi vì những căn phòng này đã lâu không có người ở, nên cỏ dại mọc từng cụm ở xung quanh, đến mùa này cỏ dại đều khô héo, nhìn có vẻ vô cùng hoang vu. Mặc Sơ Hàn thô lỗ thả lí chính xuống đất. Thôi lí chính vỗ ngực, cố gắng ổn định hơi thở. Ông ta chỉ vào cái sân trước mặt nói: "Nơi đây đều là chỗ ở phân cho các ngươi." Nhìn những căn nhà rách nát này, trong lòng Thôi lí chính có một sự đắc ý không tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK