Nếu như Nam Kì không nhiều lần phái người truy sát bà ấy, có lẽ cả đời Phí ma ma đều sẽ không nghĩ công khai bí mật này.
Đáng tiếc, sau khi trở về Kinh Thành, bà ấy vẫn được an toàn, đồng thời ý định muốn giúp đỡ Phí Nam Vũ chứng minh thân phận cũng dần tan vỡ.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều tò mò liệu Phí Nam Vũ có thuyết phục được Phí ma ma làm chứng hay không.
Nhưng bọn họ cũng lựa chọn không hỏi, nếu Phí Nam Vũ chủ động mang theo Phí ma ma vào cung cùng mình thì có nghĩa là hắn ta hoàn toàn tự tin.
"Nếu đã như vậy, chuyện này Phí tiên sinh có thể sắp xếp. Ta và nội tử sẽ đến gặp nhạc phụ trước. Giờ tuất tối nay, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây."
Phí Nam Vũ nhìn sắc trời bên ngoài.
"Trời đã sắp sáng rồi, ta sẽ đích thân dẫn hai người đến chỗ Hách Thượng Thư."
Phí Nam Vũ đưa vợ chồng Mặc Cửu Diệp đến nhà khách nơi Hách Thượng Thư đang nghỉ ngơi rồi rời đi, hắn ta còn dặn thuộc hạ đem thêm nhiều đồ ăn một chút và nhớ chiêu đãi các vị khách quý tốt.
Hách Thương Thư cũng đã thức suốt đêm, mặc dù nữ tế đã nhờ "bồ câu trắng" đưa thư về nhưng hai người đã xa nhà lâu như vậy, dù lá thư báo rằng họ vẫn an toàn, nhưng chưa thấy người quay trở về, trong lòng ông vẫn đầy lo lắng.
Nhìn thấy Phí Nam Vũ rời đi, Hách Thượng Thư liền vội kéo hai người lại hỏi thăm tình hình.
Sự an toàn của hai người là điều ông quan tâm trước hết, sau đó mới là tình hình trong cung.
Mặc Cửu Diệp kể lại những gì đã xảy ra sau khi vào cung.
Mặc dù Hách Thượng Thư đã mất niềm tin vào triều đình, nhưng với tư cách là một người theo chủ nghĩa bảo Hoàng, trong lòng ông vẫn có chút căm phẫn.
"Hoàng hậu và Tiết gia thật là to gan, bọn họ cư nhiên dám g.i.ế.c c.h.ế.t Thái hậu, giam giữ Hoàng Thượng..."
Sau khi nghe Hách Thượng Thư phàn nàn một lúc, Hách Tri Nhiễm lại bắt đầu khuyên nhủ ông.
"Cha, Thuận Vũ Đế thật ngu ngốc, con không nghĩ người còn có thể bảo vệ hoàng đế như vậy!"
Hách Thượng Thư bất lực thở dài.
"Cha quả thực rất thất vọng với triều đình, nhưng cha cũng là người đã lãnh bổng lộc mấy chục năm. Người ta nói khi đất nước gặp nạn thì ai cũng phải có trách nhiệm. Bây giờ Đại Thuận gặp nguy hiểm, nếu ta cứ như vậy mà rời đi, chẳng phải ta sẽ phải gánh tội danh là một kẻ trốn chạy sao"
Kỳ thật Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được tâm tình của cha mình, dù sao cả đời ông đều suy nghĩ làm sao phục vụ triều đình, nếu đột nhiên yêu cầu ông rời đi, có lẽ sẽ phải chật vật một thời gian.
"Cha, người nghĩ mà xem, nương và đại ca đều đã thích ứng với cuộc sống ở Tây Bắc, điều đó cho thấy cuộc sống ở đó tốt biết bao. Hơn nữa, cha đã bận rộn với triều đình hơn nửa đời người rồi, cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút đi."
Hách Tri Nhiễm quyết định thay đổi chiến lược, tiếp tục đột phá tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng cha mình.
Hách Thượng Thư thở dài: "Này... Cho dù có rời đi, cha cũng dự định sẽ đợi đến khi tình hình triều tình ổn định."
"Cha, người yên tâm, ngày triều đình ổn định không còn xa nữa."
Hiện tại ngọc ấn đã ở trong tay bọn họ, nếu thuận lợi phát triển, đêm nay Phí Nam Vũ sẽ gặp Thuận Vũ Đế và Viên quý phi, thành công khôi phục thân phận hoàng tử, Thuận Vũ Đế sẽ chủ động ra tay lần nữa.