Trước đây, người man di sợ nhất là nam nhân Mặc gia bọn họ, cho dù muốn tấn công Đại Thuận thì cũng sẽ lựa chọn lúc người nhà Mặc gia trấn giữ biên giới phía Nam.
Muốn từ biên giới phía Nam đến biên giới phía Tây, phải đi qua cả Đại Thuận, dù là ngựa khỏe thúc roi phi tới cũng phải mất hơn nửa tháng.
Những kẻ xâm lược người man di sẽ lợi dụng khoảng thời gian nửa tháng này để khiến Đại Thuận trở tay không kịp.
Hai huynh đệ bọn họ đoán đám man di chắc chắn đã nghe nói về việc Mặc gia bị đày về phía Tây Bắc.
Bỏ qua chuyện những huynh đệ khác của họ còn sống hay không, chỉ riêng một mình Cửu đệ cũng đủ khiến đám người man di phải khiếp sợ.
Người man di lo lắng Mặc gia yêu nước thái quá, cho dù có bị lưu đày tới đây cũng không muốn nhìn thấy bọn họ xâm chiếm lãnh thổ Đại Thuận.
Vì vậy, họ mới nhân cơ hội xúi giục người man di tới cướp bóc thôn Tây Lĩnh để thám thính sự thật về Mặc gia.
Ngoài những điều này ra, họ không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Mặc gia hiện nay đã thất vọng hoàn toàn với triều đình Đại Thuận, họ có thể sống sót đã là không dễ dàng, làm sao còn có thể quan tâm tới những chuyện kia?
Tuy vậy, loại chuyện này chỉ có Mặc gia tự hiểu rõ trong lòng, trong mắt người ngoài, nam nhân Mặc gia tận trung báo quốc, một khi đất nước gặp nạn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi người man di có những lo lắng như vậy.
Từ đó có thể thấy được, lần này người man di tới đây cướp bóc chỉ là mục đích của những người dân thường này, mà kẻ chủ mưu đứng sau thì muốn nhân cơ hội nghe ngóng tin tức về Mặc gia.
Hai huynh đệ bọn họ đã đoán ra chuyện này, cũng không hề có ý định giải thích với ai, trước mắt còn nhiều người man di như vậy chưa xử lý, bọn chúng sống hay là c.h.ế.t nhất định phải có một kết luận.
Thất ca trước tiên nhìn thôn dân thôn Tây Lĩnh, những người bị thương đã được Triệu lý chính chỉ huy khiêng vào trong thôn.
Vẫn còn rất nhiều người bị thương, dù sao cũng là va chạm đồ sắt, tuy có huynh đệ Mặc gia chắn trước mặt nhưng dân làng cũng không hoàn toàn tránh khỏi....
Hách Tri Nhiễm bên này cũng không nhàn rỗi, lũ chó vừa được Cơm Nắm gọi về đều bị thương ở các mức độ khác nhau, thậm chí có con còn không thể quay lại.
Những chú chó này là đích thân nàng mua trong không gian, nàng chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng, thấy chúng mỗi ngày đều trung thành canh giữ quê hương, khi không có việc gì chúng sẽ vẫy đuôi trước mặt nàng để lấy lòng.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Hách Tri Nhiễm hơi đỏ lên, nhưng hiện tại không phải lúc để nàng quá đau buồn.
Trước mắt, vẫn còn rất nhiều con ch.ó còn sống bị thương nghiêm trọng.
Hơn nữa nàng còn trông thấy rất nhiều người dân trong làng cũng bị thương.
Nàng đưa Cơm Nắm vào không gian, đồng thời, ý thức của nàng nhanh chóng thu thập một lượng lớn thuốc điều trị vết thương ngoài da, băng vải và các vật phẩm khác, gói chúng thành một túi lớn và mang ra khỏi không gian.
May mà nàng đã chuẩn bị trước, những loại thuốc này đã được đổi thành đựng trong lọ sứ, băng vải cũng được làm từ vải bố trắng của thời đại này, sau khi khử trùng ở nhiệt độ cao, khi sử dụng không khác gì băng gạc hiện đại.
Bất luận là người hay chó, số lượng cần được chữa trị cũng rất đông, chỉ dựa vào mỗi mình nàng, e rằng sẽ làm chậm trễ việc chữa trị.