“Các huynh, bây giờ chúng ta lui quay lại đi, tìm phương hướng đi khác.”
Phán đoán của Mặc Cửu Diệp như vậy, không có nghĩa tất cả mọi người đều như vậy.
“Cửu đệ, nơi này rõ ràng không giống nhau, vì sao chúng ta phải đi hướng khác?”
Mặc Cửu Diệp chỉ vào phương hướng họ đến và nói: “Đây chính là chướng ngại vật giống như khi chúng ta tiến vào ngọn đồi thứ sáu, đáng lẽ nó phải được lão hồ ly dựng lên để ngăn chặn người ngoài xâm nhập.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, từ đây đi ra, chắc hẳn cũng không xa ngọn đồi thứ bảy.
Hắn là một cao thủ độc dược, nhất định rất tự tin vào kỹ năng độc dược của mình, theo hiểu biết của hắn, không có khả năng có người đột nhập vào khoảng đất trống trên ngọn đồi thứ sáu mà còn sống sót.
Vì vậy, lão không cần thiết lập hai kết giới độc, những nơi chúng ta vừa đi qua chắc chắn là do lão thiết lập, để ngăn cản bất cứ ai từ hướng này đi vào."
Lục ca cùng Mặc Cửu Diệp tiếp xúc nhiều hơn, hắn biết Cửu đệ thông minh hơn hắn rất nhiều, cho nên, khi Mặc Cửu Diệp lên tiếng, hắn biểu hiện là người tin chắc nhất.
"Cửu đệ nói rất có lý, Đại ca, Nhị ca, chúng ta nghe Cửu đệ, rồi trở về đi."
Đại ca và Nhị ca đối với ấn tượng Mặc Cửu Diệp vẫn dừng ở năm mười sáu mười bảy tuổi, đối mặt với một đệ đệ thông minh sáng suốt như vậy, bọn họ cảm thấy vẫn có chút xa lạ.
Nhưng khi nghĩ lại những gì Cửu đệ nói, đích thực cũng có lý.
"Được rồi, nghe Cửu đệ, bây giờ chúng ta quay trở về."
Khi quay trở lại khu đất trống, trời cũng đã dần tối. Dù vậy, mấy huynh đệ vẫn không hề có ý định từ bỏ việc tìm kiếm.
Đại ca và Nhị ca tìm được một số thanh gỗ to dày, Lục ca lấy que lửa ra và thắp sáng làm dụng cụ soi đường.
Mấy huynh đệ mỗi người cầm một ngọn đuốc và tiếp tục tìm kiếm.
Ngay khi mặt trăng vừa lên, một tiếng hổ gầm đột nhiên vang lên từ phía sau.
Mọi người dừng bước chân, Mặc Cửu Diệp và Lục ca đã rút d.a.o găm ra.
Trong chớp mắt, một con hổ đủ màu sắc bay lao về phía mấy huynh đệ.
Đại ca và Nhị ca lúc tại gia, đã quen với việc phải chăm sóc mấy đệ đệ, vì vậy, khi nhìn thấy con hổ đến gần, hai người họ theo bản năng đứng trước mặt Mặc Cửu Diệp và Mặc Cẩn Niên cản lại.
Trong tay mấy huynh đệ bọn họ không có vũ khí, cho dù có hổ đến trước mặt, bọn họ cũng chỉ có thể tay không đánh với nó. Tuy là làm vậy có thể giảm thương tích cho mình, nhưng cũng không thể dùng một kích đánh c.h.ế.t nó được.
Thân thể liên tiếp bị đánh mấy quyền khiến nó đau đớn, lui về phía sau trốn đi.
Huynh đệ bọn họ cảm thấy phương hướng con hổ chạy có chút kỳ lạ.
Trước khi trời tối hẳn, bọn họ tới hướng đó kiểm tra. Nơi đó có một bãi đầm lầy diện tích không lớn lắm, nếu như không biết khinh công thì không có cách nào vượt qua được.
Dựa vào cảm giác nhạy cảm của động vật, cho dù có là chạy thoát thân bọn chúng cũng sẽ không tới những nơi như thế này.
Như vậy có hai trường hợp có thể xảy ra. Thứ nhất, có thể con hổ đó đã bị Đại ca và Nhị ca đánh thành ngu ngốc, mất đi khả năng phán đoán. Thứ hai, cái đầm lầy kia nhìn qua không đơn giản.
Mặc Cửu Diệp dẫn đầu đuổi theo, không quên nhắc nhở mấy vị huynh trưởng.
"Chúng ta cùng nhau qua đó kiểm tra một chút."
Mấy huynh đệ lần theo hướng mà con hổ đã chạy trốn. Tốc độ của Mặc Cửu Diệp nhanh nhất, hắn vừa mới đuổi kịp đến bãi đầm lầy liền thấy được bóng dáng to lớn của con hổ nhanh chóng biến mất.