"Cửu ca, Cửu tẩu, hai người hứa bán hạt giống bắp cho quan phủ, sẽ giữ lời chứ?"
"Cửu ca, Cửu tẩu, bắp này có thể kiếm được nhiều tiền, liệu hai người sẽ không làm mối buôn bán này chứ?"
Lời nói của hai người chọc cười Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Hiện tại Hách Tri Nhiễm ở cữ xong, tất nhiên chuyện làm ăn của Mặc Cửu Diệp phải giao cho nàng xử lý, dù sao mình cũng không có bản lĩnh và đầu óc của tức phụ.
Hách Tri Nhiễm nở nụ cười một lúc mới mở miệng: "Yên lòng, đã hứa với các ngươi thì sẽ không nuốt lời."
Hai người thấy Hách Tri Nhiễm nói như vậy, hầu như cùng lúc đứng lên, chắp tay nói: "Thế thì đa tạ Cửu ca và Cửu tẩu rồi."
"Chúng ta dự định ngày mai đích thân dẫn người đi thu hoạch bắp, giá cả phải chờ xác định sản lượng mỗi mẫu mới quyết định, các ngươi khoan đừng gấp gáp.
Huống hồ cho dù bắp là làm hạt giống hay xay thành bột bắp, đều cần phơi khô mới có thể gia công, bắp tươi chỉ có thể chế biến một bộ phận các loại thức ăn.
Ví dụ như hôm nay ăn bắp hạt thông và nồi hầm, những thứ này đều là dùng bắp tươi...
Lúc này Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ căn bản không thể nghe lọt lời giải thích của Hách Tri Nhiễm, bọn họ chỉ muốn biết khi nào mới có thể mua bắp do Mặc gia sản xuất.
Đặc biệt là Đường Minh Duệ, trong mắt đều là bắp sẽ sáng tạo ra vô hạn cơ hội buôn bán, tới tay sớm một ngày, hắn ta có thể kiếm bạc sớm một ngày.
"Cửu tẩu, phơi khô bắp cần mất bao lâu?"
"Dưới tình hình thời tiết tốt lại thông gió, ít nhất cũng cần ba ngày." Hách Tri Nhiễm nói thời gian tương đối bảo thủ, vì nàng cũng là lần đầu tiên trồng bắp, vì thế nàng cố tình kiểm tra sách vở có liên quan.
Trong sách nói, phơi bắp cần thời tiết trong lành và môi trường thông gió, như vậy mới có thể nhanh chóng thoát nước.
Nàng nói ba ngày, cũng là vì càng thêm ổn thỏa, đặc biệt là nàng hiểu rõ Đường Minh Duệ hăng hái làm ăn, nếu nói cho hắn ta biết hai ngày, đoán chừng ngày đầu tiên thì hắn ta đã dẫn người đến thôn Tây Lĩnh trông coi.
Mạnh Hoài Ninh cũng nóng lòng, hắn ta sốt ruột không cùng một điểm với Đường Minh Duệ.
Vì ngân khố quan phủ có hạn, hắn ta muốn tìm hiểu giá cả sớm hơn, nghĩ cách đi chuẩn bị ngân lượng.
"Cửu tẩu, hiện tại có thể tính ra sản lượng bắp trên mỗi mẫu không?"
Đối với sản lượng mỗi mẫu, bình thường đều tính theo trọng lượng phơi khô tách hạt bắp xong.
Đặc biệt là trước mắt Mặc gia vẫn chưa thu hoạch bắp, Hách Tri Nhiễm thật sự không thể tính toán.
Nhưng xem xét theo thu hoạch của không gian, sau khi bắp phơi khô thì sản lượng mỗi mẫu có thể đạt tới một ngàn tám trăm cân.
Nhưng dù sao đó cũng là không gian, trồng trọt ở bên ngoài, Hách Tri Nhiễm cũng không dám cam đoan thu hoạch nhiều như thế kia.
Vì để Mạnh Hoài Ninh yên lòng, Hách Tri Nhiễm ngẫm nghĩ một hồi nói: "Nếu ta không tính toán sai, có lẽ sản lượng bắp trên mỗi mẫu khoảng chừng một ngàn ba đến một ngàn năm trăm cân."
"Gì cơ? Cửu tẩu nói sản lượng bắp có thể đạt tới một ngàn ba tới một ngàn năm trăm cân ư?”
Mạnh Hoài Ninh hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn ta kích động đứng lên, nói chuyện xen lẫn tiếng rung. Phải biết rằng, quan phủ mua hạt giống bắp, chính là hy vọng bách tính có thể trồng trọt cây lương thực sản lượng cao.
Cho dù là dân chúng trồng bắp với số lượng lớn, với mức độ tiết kiệm của bọn họ, cũng sẽ không dễ dàng dùng để làm món bắp hạt thông và nồi hâm giống như Mặc gia, phần lớn người đều sẽ lựa chọn xay nó thành bột bắp thành lương thực cho người trong nhà.