Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng không vì thấy Đại ca và Nhị ca mà vui mừng không chú ý đến mọi việc, bởi vì Tam Ca và Lương Hạo vẫn còn nằm bên hồ không rõ sống chết.
Nghĩ đến các loại độc mà hắn gặp trên đường, đám người Tam ca có thể đến được đây chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Chỉ hy vọng rằng hắn không đến quá muộn.
Mặc Cửu Diệp không nghĩ nhiều, chạy như bay về phía đám người Tam ca.
Hắn nhanh chóng kiểm tra hơi thở của Tam ca, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn chưa đến mức tắt thở.
Nhìn những vết bầm tím trên mặt, hắn chắc chắn, Tam ca đã trúng độc.
Thực ra Mặc Cửu Diệp và Lục ca cũng không biết rằng hàng rào độc tên cáo già Tư Manh tạo ra không đơn giản chỉ là mê dược.
Tam ca nắm chặt một chiếc khăn trong tay, nếu đoán không nhầm, hắn ta cũng đã phát hiện ra hàng rào độc nên đã dùng khăn che mũi và miệng lại.
Mặc dù cách chống độc của Tam ca không hoàn hảo nhưng cũng đã thành công, nếu không thứ hắn nhìn thấy bây giờ chính là t.h.i t.h.ể của Tam ca.
Tiếp tục kiểm tra tình trạng đám người Lương Hạo, so với Tam ca cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, đều đang ở trong tình trạng kề cận cái chết.
Loại tình huống này, Mặc Cửu Diệp cũng có chút khó xử lý.
Việc hắn có thể làm bây giờ chính là cho bọn họ uống thuốc giải độc, hy vọng vẫn còn kịp.
Mặc Cửu Diệp lấy thuốc giải độc từ trong người ra, đưa cho Lục ca, rồi cùng nhau cho đám người Tam ca dùng thuốc. Thế nhưng, đám người Tam ca đã hoàn toàn mất ý thức, không thể nào tự nuốt được.
Việc này khiến Lục ca lo lắng.
"Cửu đệ, làm sao bây giờ, bọn họ không nuốt viên thuốc xuống được."
Lúc này Lục ca đã đổ mồ hôi khắp trán.
Thế nhưng, Mặc Cửu Diệp bình tĩnh hơn một chút, hắn lấy ra một viên thuốc khác, rồi nghiền nát trong lòng bàn tay.
"Lục ca, mau đem nước tới đây.
Lục ca nhanh chóng gỡ túi nước bên hông xuống, khi Mặc Cửu Diệp đổ hết bột thuốc vừa nghiền vào miệng Tam ca, cùng lúc hắn cũng đưa tay ra đổ nước vào trong miệng.
Đúng như vậy, cách này của Mặc Cửu Diệp quả nhiên hữu dụng, Tam ca đã thành công uống thuốc giải độc.
Cùng cách làm đó, hai huynh đệ bọn họ cũng đã cho đám người Lượng Hạo uống thuốc giải.
Sau khi làm xong việc, hai huynh đệ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.
Bọn họ cùng nhau cầu nguyện, mong sao thuốc giải độc này có thể cứu mạng Tam ca.
Mục tiêu của bọn họ là cứu Phụ thân và huynh, nhưng cũng không muốn huynh đệ khác xảy ra điều gì sơ xuất.
Thuốc giải độc quả thực hữu dụng, chưa đến một nén nhang, những vết bầm tím trên mặt đám người Tam ca và Lương Hạo đã hầu như biến mất, hô hấp cũng đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là bọn họ vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại.
Mặc dù vậy, hai người Mặc Cửu Diệp và Lục ca cũng đã nhẹ nhõm hơn.
Bọn họ có thể chắc chắn đám người Tam ca không nguy hiểm đến tính mạng, việc tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian. Không còn lo lắng đến an toàn của đám người Tam ca nữa, lúc này Mặc Cửu Diệp mới chuyển sự chú ý sang Đại ca và Nhi ca.
Khi ấy phu nhân nhà hắn đã đưa cho hắn hai loại mê dược, hai loại mê dược này chỉ khác nhau ở thời gian hiệu quả mà thôi.
Trên đường một phần vì đề phòng Tư Manh tiên sinh giở trò, mê dược có thời gian dài đều dùng lên người hắn.
Bây giờ Mặc Cưu Diệp chỉ còn giữ mê dược thời gian ngắn ở trong tay mà thôi, nói cách khác, loại mê dược hắn dùng lên người Đại ca và Nhi ca chỉ khiến bọn họ hôn mê một khoảng thời gian ngắn, sau khi hết thời gian bọn họ sẽ tỉnh lại.