“Lý Nhu Nhi ngươi giỏi lắm, thế mà dám chửi bới thanh danh của cửu đệ muội, xem ta hôm nay có đánh c.h.ế.t ngươi hay không”.
Lý Nhu Nhi bị đánh đến kêu oa oa, ngoại trừ Chu thị ra, người nhà họ Lý không có ai tiến lên ngăn cản.
Mấy người tẩu tẩu khác nhà họ Mặc cũng tiến lên vây quanh, vừa chỉ trích vừa đồng thời ra tay đánh Lý Nhu Nhi báo thù cho Hách Tri Nhiễm.
Vì không để quần ẩu xảy ra mạng người, nhóm sai nha mở miệng ngăn cản, lúc này mới giúp Lý Nhu Nhi tránh được một kiếp.
Hành hung Lý Nhu Nhi một trận, Hách Tri Nhiễm cũng hết giận.
Nàng tiếp đón nhóm tẩu tử cùng nữ quyến hai nhà đến hỗ trợ cùng nhau rời đi.
Nhóm tẩu tử đi bên cạnh Hách Tri Nhiễm, ánh mắt nhìn về phía nàng đều chứa đựng sự áy náy.
Đại tẩu mở miệng đầu tiên: "Cửu đệ muội, là các tẩu không đủ tín nhiệm muội, mới có thể tin vào lời nói của Lý Nhu Nhi, hiểu lâm muội đức hạnh có vết".
Ngũ tẩu cũng nói theo: "Đúng vậy, đều là do chúng ta không tốt, về sau sẽ không bao giờ tùy ý tin vào lời gièm pha của bọn tiểu nhân đó".
Hách Tri Nhiễm cười cười nhìn về phía mọi người: "Các tẩu không cần phải tự trách, hiểu lầm đã giải là tốt rồi".
Thấy Hách Tri Nhiễm thực sự không có ý so đo với các nàng, nhóm tẩu tử thở dài nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời vây xung quanh nàng quay trở lại.
Mặc Cửu Diệp tránh ở chỗ tối nhìn thấy hết thảy cũng lặng lẽ quay trở về phòng.
Lúc vừa nãy, đầu tiên hắn nghe được bên ngoài truyền âm thanh Hách Tri Nhiễm tranh luận với Lý Nhu Nhị, lại nhìn thấy Lý Nhu Nhi mang theo nhiều người như vậy. Hắn sợ Hách Tri Nhiễm sẽ phải chịu thiệt, lúc này mới thừa dịp lúc mọi người không chú ý lặng lẽ từ trong phòng lẻn ra ngoài.
Sự việc một viên đá làm gãy răng Lý Nhu Nhi chính là do hắn làm, nghĩ rằng khiến cho người đó ăn đau thì sẽ biết khó mà lui.
Ai ngờ, Lý Nhu Nhi đến c.h.ế.t vẫn không hối cải như cũ.
Mặc Cửu Diệp đều đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục ra tay, ai ngờ, thân thủ Hách Tri Nhiễm lại sắc bén như thế.
Tuy nói hắn không thể nào hiểu được cách thức võ công của nàng, nhưng vẫn có thể kết luận, Hách Tri Nhiễm sử dụng chiêu thức tuyệt đối là do có người dạy dỗ.
Trải qua mấy ngày nay quan sát cùng phát hiện, giờ phút này toàn bộ mọi thứ của Hách Tri Nhiễm ở trong lòng Mặc Cửu Diệp đều trở thành vô vàn bí ẩn.
Hách Tri Nhiễm cũng không biết Mặc Cửu Diệp đang âm thầm chờ đợi để giúp đỡ mình, toàn thắng dẫn đầu một đám nữ quyến dương mi thổ khí.
Thời điểm từng ở kinh thành cũng không có ai dám trêu chọc các nàng, nhưng cái loại không ai trêu chọc này là do thân phận của các nàng.
Hiện giờ hoàn toàn ngược lại, các nàng có thể đoàn kết cùng nhau, dựa vào sức lực bản thân đem kẻ đối đầu đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Loại cảm giác này từ trước tới nay các nàng chưa từng trải qua, hơn nữa còn cảm thấy thật đã.
Nhị tẩu thân thiện kéo cánh tay Hách Tri Nhiễm: "Cửu đệ muội, về sau nếu lại có loại chuyện như này, muội đừng quên gọi tất cả mọi người".
Hách Tri Nhiễm cũng đã nhận ra, nếu các nữ quyến trong nhà lại trải qua vài lần chuyện như hôm nay, nàng tuyệt đối có thể bồi dưỡng ra phần tử hiếu chiến.
Nhưng mà, nàng cũng rất thích loại tinh thân đoàn kết này.
"Được, nếu lại có người dám kêu gào, muội nhất định sẽ không quên nhị tẩu".
"Cửu tẩu, còn có muội nữa, muội cũng có thể". Mặc Hàm Nguyệt sợ cửu tẩu quên mất mình, vội vàng bày tỏ lập trường.