Bởi vậy hắn định quay lại Cửu vương phủ một chuyến cứu nhạc phụ, thuận tiện nhìn xem có cách nào để phá hỏng hôn ước của Ngọc quận chúa và Đại cửu.
Mặt khác, hôm nay Phí Nam Vũ cũng coi như có ơn lớn với hắn, nay hắn đã phát hiện bí mật của Cửu vương gia, Mặc Cửu Diệp cho rằng hắn cần phải nhắc nhở Phí Nam Vũ một câu, cũng coi như trả ơn cho Phí Nam Vũ.
Còn Phí Nam Vũ sẽ làm thế nào, không phải vấn đề hắn cần quan tâm.
Nghĩ vậy, Mặc Cửu Diệp mở miệng nói: “Ngũ ca, Lục ca, ta còn có một số việc phải quay lại Cửu vương phủ.”
Chuyện Mặc Cửu Diệp có thể nghĩ đến thì Ngũ ca và Lục ca đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, cho dù Mặc Cửu Diệp không chủ động đề xuất quay lại Cửu vương phủ thì hai huynh đệ bọn họ cũng sẽ có người làm vậy.
"Ừ, Cửu đệ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chú ý tới kẻ này, bản thân đệ phải chú ý an toàn, một khi gặp được nguy hiểm gì thì nhớ rằng, việc bảo vệ tính mạng bản thân quan trọng hơn hết thảy." Ngũ ca cẩn thận nhắc nhở.
Vừa rồi Mặc Cửu Diệp đã đánh giá xung quanh từ trên cao, vị trí nơi này hẻo lánh, khách khứa Cửu vương phủ lại đông đúc, chắc chắn hắn ta sẽ không đi tới hậu viện bỏ hoang để tìm Tư Manh tiên sinh.
Bởi vậy nơi này an toàn hơn chỗ khác.
"Được, Ngũ ca, Lục ca, hai huynh ở chỗ này đợi ta quay lại."
Cáo từ với hai vị huynh trưởng, Mặc Cửu Diệp trở lại kinh thành, trực tiếp trèo tường vào Cửu vương phủ.
Lần này hắn không tới tiểu viện chỗ nghỉ ngơi của tuỳ tùng nữa, mà đi tìm ám vệ vừa nãy hắn đã đánh chết, mặc quần áo của hắn ta vào, sau đó lặng lẽ đi tới nơi làm yến hội của Cửu vương gia.
Không thể không nói, Cửu vương gia thật sự hết lòng vì ngày hôm nay, ngay cả gánh hát cũng mời tới, dựng sân khấu kịch trên đất trống phía sau hoa viên lớn nhất.
Lúc này hí khúc đã mở màn, toàn bộ khách khứa đến chúc mừng đều ngồi ở dưới đài xem diễn hí, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Cửu vương gia được chúc thọ đang ngồi ở chủ bàn, vị trí đối diện với sân khấu.
Bên cạnh hắn ta có Cửu vương phi và Ngọc quận chúa.
Nhưng Ngọc quận chúa không hề chú ý vào vở hí trên sân khấu mà chỉ nhìn bàn bên cạnh mà Nam Kì đang ngồi.
Mặc Cửu Diệp cẩn thận quan sát, hắn có thể chắc chắn rằng Ngọc quận chúa đang nhìn Phí Nam Vũ.
Cũng khó trách, Phí Nam Vũ có huyết mạch hoàng gia, bản thân khí độ bất phàm lại có dung mạo tuấn tú.
Từ trước đến nay, người vẫn luôn thích mỹ nam như Ngọc quận chúa sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Nhưng người làm ra hành vi này lại là nữ nhân khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm.
Phí Nam Vũ có vẻ cũng nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, hắn ta hơi quay đầu lại, rồi cũng phán đoán được ai đang nhìn mình.
Hắn ta cảm thấy rất phiền, đứng dậy nói với Nam Kỳ gì đó rồi đi ra bên ngoài.
Ngọc quận chúa thấy Phí Nam Vũ đứng dậy cũng vội vàng đứng lên theo, nhưng mà do ở đây nhiều người, nên nàng ta không thể lập tức đuổi theo được.
Phí Nam Vũ rời đi là muốn tránh khỏi ánh mắt ghê tởm của Ngọc quận chúa, chứ không có chủ đích muốn đi đâu cả, bởi vậy hắn ta chỉ đi dạo trong hoa viên mà thôi.
Ai ngờ hắn ta vừa xoay người một cái, lại nghe thấy tiếng gọi hắn ta từ đằng sau.
"Công tử xin dừng bước."