Hách phu nhân thấy nữ nhi hào phóng như thế, rất nhanh đã chia bao lớn anh đào như vậy đến còn thừa không mấy bao, lập tức cảm giác được thịt đau.
Lúc trước cung yến bà ấy cũng từng tham gia, lấy trình độ mỹ vị như anh đào, mặc dù là đặt ở trên cung yến, kia cũng là tồn tại nhất đẳng nhất.
Kết quả nữ nhi bảo bối của bà ấy nói mấy câu đã chia hết...
Hách Tri Nhiễm cũng không biết mẫu thân đau lòng cho nàng, ngồi ở chỗ kia vừa nói vừa cười ăn anh đào với mọi người.
Bỗng nhiên, phương hướng đỉnh núi truyền đến tiếng trầm đục liên tiếp.
Hách Tri Nhiễm lập tức đứng lên, bước nhanh ra bên ngoài nhà.
Tiếng vang này với nàng mà nói lại quen thuộc, là tiếng của thuốc nổ.
Vài vị huynh trưởng vào núi nghiên cứu hỏa dược đã nhiều ngày chưa về, Mặc Cửu Diệp vẫn luôn vội vàng chuyện trong nhà, cũng không có lên núi xem xét, hiện giờ cũng không rõ nghiên cứu chế tạo hỏa dược tiến triển như thế nào.
Nhưng, căn cứ tiếng này Hách Tri Nhiễm có thể xác định, hỏa dược hẳn là nghiên cứu chế tạo thành công, chỉ là vài vị huynh trưởng còn chưa hoàn toàn nắm giữ tốt chừng mực mới dẫn đến nổ mạnh.
Còn có càng quan trọng hơn, lực sát thương của hỏa dược cực mạnh, không biết vài vị huynh trưởng có bị thương hay không.
Tiếng này không nhỏ, tuy Hách phu nhân không rõ ràng nơi phát ra tiếng lắm, nhưng cũng không thể gây trở ngại bà ấy bị hoảng sợ là sự thật.
Bà ấy cho rằng Hách Tri Nhiễm bỗng nhiên đứng lên, cũng là bị dọa sợ, bất chấp tim mình đập gia tốc, vội vàng tiến lên trấn an nữ nhi.
Hách phu nhân nhẹ nhàng vỗ bả vai Hách Tri Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm đừng sợ, nương ở chỗ này."
Hách Tri Nhiễm nào sợ hãi, nàng là đang lo lắng, chỉ là tình huống hiện tại của nàng, muốn lên núi xem đến tột cùng là không có khả năng.
May mắn Mặc Cửu Diệp vừa mới cầm theo một sọt anh đào qua, đoán chừng hắn nghe được tiếng nổ mạnh, sẽ bằng tốc độ nhanh chóng đi qua xem xét.
Quả nhiên, Mặc Cửu Diệp vừa mới đi đến giữa sườn núi, đã nghe được tiếng vang lớn liên tiếp kia.
Hắn nghĩ đến khả năng giống Hách Tri Nhiễm, chủ yếu vẫn là lo lắng an nguy cho vài vị huynh trưởng.
Uy lực của l.ự.u đ.ạ.n trong không gian tức phụ nhi hắn tự mình thể nghiệm, tuy nói thuốc nổ này không lớn như lựu đạn, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Mặc Cửu Diệp càng nghĩ càng sợ hãi, đã tăng tốc độ khinh công lên tới cực hạn.
Ước chừng qua mười lăm phút, hắn đã xuất hiện ở trước sơn động đám người ngũ ca nghiên cứu chế tạo hỏa dược.
Hắn lập tức bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người.
Chỉ thấy cửa sơn động chế tác hỏa dược hỗn độn một mảnh, chẳng những như vậy, mặt đất cũng trở nên cháy đen, xung quanh còn có vô số hố sâu lớn nhỏ không đồng nhất.
Mặc Cửu Diệp buông sọt tre trong tay, đang chuẩn bị đi xem xét một phen, đã nghe được sau lưng có người gọi hắn.
"Cửu đệ, mau kéo ngũ ca lên."
Giọng nói này, nghe chẳng những suy yếu, thậm chí còn hơi chật vật.
Mặc Cửu Diệp xoay người, đã nhìn thấy trong hố sâu phía sau cách đó không xa, một người đang bò ra ngoài.
Ngũ ca tóc rối bời, dùng hai chữ "nổ tung" tới hình dung đều không quá.
Trên mặt trừ lúc nói chuyện lộ ra một hàm răng tuyết trắng ra, quả thật chính là một mảnh đen nhánh.
Chẳng những như vậy, quần áo trên người ngũ ca cũng trở nên rách tung toé, so với đại ca, nhị ca lúc trước ở đồi núi có thể nói không thua kém chút nào.
Thấy Mặc Cửu Diệp vẫn phát ngốc ở nơi đó, ngũ ca hơi sốt ruột.
"Cửu đệ, mau kéo ta lên."