Dẫu sao trong ấn tượng của hắn ta, đối với bá tánh bình thường ở Đại Thuận mà nói, thì năm mươi lượng chắc chắn là một số tiền khổng lồ.
Hơn nữa, cho dù là nhìn thế nào, Hách Tri Nhiễm cũng không phải là dáng vẻ của người có tiền.
Thấy đối phương giúp đỡ mình như thế, Henry thật sự không muốn nàng phá sản vì số kim cương này.
"Hách Tri Nhiễm, nếu ngươi thật sự thích thứ này, ta lại đưa cho ngươi thêm một viên."
Hách Tri Nhiễm cũng không biết ý của Henry.
"Sao thế? Hàng của ngươi còn phải chọn người để bán ra hả?"
Hiển nhiên, Henry xấu hổ, liên tục xua tay, nói: "Không không không, không phải, ta nghĩ thứ này có hơi quý..."
Hách Tri Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý của Henry.
Nàng phụt một tiếng, bật cười.
"Henry, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta không thiếu bạc."
Henry nhìn ra được, lúc Hách Tri Nhiễm nói chuyện cũng không hề giả vờ.
"Nếu đã như thế, thì số kim cương đó đều là của ngươi."
Khi nói chuyện, hắn ta đã đặt hộp kim cương trong tay của Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm cũng không trả tiền ngay lập tức, nàng đoán Henry không muốn ngân phiếu, mà năm mươi lượng bạc lại là một đống lớn, trên người của nàng không hề có bất kỳ thứ gì để đựng, nếu tùy tiện lấy ra cho hắn ta, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
"Bạc ở trên xe chúng ta, sau khi lên bờ ta sẽ đưa ngươi ngay lập tức."
Henry vui vẻ đáp lại tiếp tục khoa những bảo bối khác. Những món đồ lấy ra sau đó cũng vô cùng thu hút Hách Tri Nhiễm.
Hồng ngọc, ngọc lục bảo, ngọc bích, còn có thạch anh tím trong suốt như thủy tinh, nói tóm lại, mỗi loại đá quý đều có số lượng đáng kể.
Ở thời đại này, trong mắt người phương tây, những viên đá quý nhiều màu sắc này đáng giá hơn kim cương rất nhiều lần.
Dẫu sao, mấy thứ này đều có thể gia công thành các loại trang sức xinh đẹp.
Hách Tri Nhiễm sau khi cò kè mặc cả với Henry thì có được số đá quý này với giá tám trăm lượng bạc.
Henry thật sự không nghĩ đến, Hách Tri Nhiễm lại giàu có đến như thế.
Vì thế, hắn ta lại chủ động muốn bán tấm gương nhỏ và kính viễn vọng.
"Hách Tri Nhiễm, đây mới là vật mà ta cảm thấy quý nhất, ngươi không suy xét lại một chút sao?”
Hách Tri Nhiễm cự tuyệt mà không suy nghĩ nhiều: "Ta không có hứng thú với mấy món này."
Thấy đối phương thật sự cự tuyệt, Henry cũng thôi không bán nữa.
Đồng thời, hắn ta cũng nhận định Hách Tri Nhiễm thành một kẻ nhà quê không biết nhìn hàng.
Hách Tri Nhiễm mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lập tức đưa hộp chứa mấy loại đá quý giao cho Mặc Cửu Diệp, sau đó hỏi Henry về giá của các món đồ làm từ thủy tinh.
Cuối cùng, Hách Tri Nhiễm mua một chút thủy tinh ở chỗ này, một số ít nhựa và khoai tây, khoai lang và một số loại hạt giống cây trồng, lại chỉ thêm một trăm năm mươi lượng nữa.
Dù nói là một ít, nhưng nhìn thì cũng chất thành đống lớn.
Nếu dùng xe bò để vận chuyển thì ít nhất cũng phải cần đến năm xe.
Henry vô cùng quan tâm, hỏi: "Hách Tri Nhiễm, ngươi đã nghĩ ra cách vận chuyển mấy món này thế nào chưa?"
"Nghĩ rồi, ta tính sẽ đi thuê một cái kho hàng ở gần bến tàu, sau khi thuyền của ngươi sửa xong rồi thì có thể cập bến, ta sẽ chuyển mấy món đồ này đến kho hàng."
Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, mấy người lập tức cảm giác được hình như thuyền chở hàng đang động đậy.
Đồng thời, bạn của Henry cũng hưng phấn chạy đến: "Henry, vị sư phụ kia rất lợi hại, nhanh như thế mà đã sửa xong thuyền rồi."