Ông ta vừa phát hiện từ lúc tìm ra tung tích của Lục công tử nhà họ Mặc và dược nhân đã trôi qua một canh giờ.
Nếu hắn ta đã c.h.ế.t ở nơi đó, với tốc độ tìm kiếm Mẫu cổ của Tiểu cổ, thì sớm đã quay về rồi.
Ông ta ở bên ngoài phòng sách chờ đã lâu, mà chưa thấy Tiểu cổ trở về.
Việc này làm ông ta trong lòng thấy không yên.
Xảy ra tình huống như vậy, trừ phi là Tiểu cổ đã chết, nếu không sao mãi chưa bay tới đây.
Nếu đúng như thế, đối phương nhất định cũng là cao thủ nuôi cổ, thậm chí còn có thể giải được con rối cổ.
Theo hiểu biết của ông ta, trong giới nuôi cổ cũng không tồn tại người giỏi như vậy, lẽ nào là do kiến thức của mình quá nông cạn?
Nếu thực sự có người như vậy, có thể bắt được Tiểu cổ của ông ta, thì tìm được vị trí của ông ta thật dễ như trở bàn tay.
Cơ thể của ông ta vẫn còn chưa hồi phục, vừa vận nội lực trong lúc chạy trốn nguy hiểm, khôi phục được bảy tám phần rồi, chẳng may gặp phải cao thủ nuôi cổ, chỉ sợ không thể đối phó được.
Trong lúc đang tìm cách ứng phó, ông ta bỗng nghe thấy cửa mật thất có tiếng động.
Mặc Cửu Diệp đã thành công tìm ra chốt mở mật thất, chầm chậm di chuyển giá sách bên tường.
Tư Manh tiên sinh thấy vậy không ổn, mật thất này chỉ có Hoàng đế Nam Cương và Vân Ly biết, Vân Ly mất tích bấy lâu, người duy nhất biết chỗ này là Hoàng đế Nam Cương. Ông ta kết luận, lúc này người tới tìm chỉ có thể là Hoàng đế Nam Cương thôi.
Vì ông ta khi trở về đã có dặn dò, bản thân sẽ vận công trị thương trong vài ngày, dù trời có sập cũng không được làm phiền.
Ông tin Hoàng đế Nam Cương không có gan dám tùy tiện đến đây.
Hơn nữa, ông với Hoàng đế Nam Cương đã có giao hẹn, một khi Hoàng đế Nam Cương tới đây, lúc mở cửa mật thất sẽ gõ ba cái lên cửa.
Nhưng cửa mật thất bây giờ sắp mở ra, ông ta không hề nghe được tiếng gõ cửa.
Tư Manh tiên sinh nghĩ tới đây bèn vội vàng đứng dậy, cầm theo cái túi chạy về hướng mật thất.
Có một đường hầm ở đó, có thể đi ra ngoài hoàng cung, chẳng qua vì khoảng cách quá xa, ông ta thường đi vào theo lối phòng sách. Nếu không gặp phải tình huống nguy cấp, thì ông ta không chọn cách đi lối đường hầm này.
Cửa mật thất mở ra, Tiểu cổ theo khe hở bay vào.
Hai người họ nhanh chóng đuổi theo, tiếc là vẫn chậm một bước.
Nhìn thấy trong mật thất còn sáng đèn, hơn nữa khung cảnh rất tráng lệ, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều quan sát kỹ xung quanh.
Để không cho Tiểu cổ bay đi, Mặc Cửu Diệp đem bắt nó cho vào trong chai.
Hách Tri Nhiễm sờ thấy trên giường vẫn còn hơi ấm.
"Nơi này vẫn còn ấm, người hẳn là mới rời đi thôi."
Mặc Cửu Diệp chỉ về hướng Tiểu cổ sắp bay đến.
"Bên kia chắc vẫn còn lối ra."
Hách Tri Nhiễm vung tay, đem toàn bộ đồ đạc trong mật thất thu lại.
Mặc Cửu Diệp lại thả Tiểu cổ ra, đuổi theo hướng của nó.
Tư Manh tiên sinh đi ra theo lối đường hầm, trước mặt là rừng cây cách hoàng cung không xa. Ông ta từ trước đến nay có thói quen cảnh giác, lo lắng cơ thể mình lúc gặp tình huống nguy hiểm thì không thể ứng phó.
Lại nghĩ đến cách duy nhất cao thủ nuôi cổ kia tìm được mình là thông qua con Tiểu cổ kia.
Càng nghĩ càng thấy an toàn của mình là quan trọng nhất, mặc dù đã ra khỏi hoàng cung, ông ta cũng không dám cam đoan sau này mình sẽ an toàn.
Cuối cùng, ông ta quyết tâm đem thả Mẫu cổ trong bình sứ ra, sau đó niệm vài câu khẩu quyết, làm cho con Tiểu cổ trong cơ thể Mặc Cẩm Niên phải tự sát.