"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, không biết những người đó ở đâu điều động được vô cùng nhiều viện quân, giờ đây đã g.i.ế.c vào hoàng cung."
Hoàng hậu lập tức đứng dậy.
"Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa cho bổn cung."
Tiết thừa tướng cũng vậy, một dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm người báo tin.
Người báo tin không dám ngẩng đầu, chỉ là liếc nhìn thấy ánh mắt hung ác của hoàng hậu, sợ hãi tới mức lảo đảo một cái, nhưng hắn ta vẫn kiên trì nói lại một lần lời vừa rồi.
Kèm theo người báo tin dứt lời, chén trà trên tay hoàng hậu đã hung hăng ném vào đầu hắn ta.
Người báo tin ôm trán, không dám thở mạnh.
Tiếp theo, hoàng hậu hô to ra ngoài cửa.
"Toàn bộ người, đi ra ngoài theo bổn cung, bổn cung muốn xem thử, rốt cuộc hai vương gia bao rơm kia có bản lĩnh gì, lại dám dẫn người g.i.ế.c vào hoàng cung."
Đối với việc này, Tiết thừa tướng cũng không có phản đối, ông ta không tin, chỉ hai vị vương gia, trong tay nuôi chút tư binh còn có thể lật trời không thành?
Chỉ chốc lát, một đội ngũ tụ tập xung quanh cung Phượng Hi, ước chừng ít nhất có hơn hai ngàn người.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thấy Tiết thừa tướng ngồi vững ở đây, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Đúng là một lão hồ ly, lại đưa một người thay thế đi đỡ tai họa giúp ông ta. Vậy thì sao chứ?
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ chết.
Chẳng qua hiện tại bọn họ không muốn động tay nữa, vừa rồi một phát s.ú.n.g nổ tung người thay thế, Mặc Cửu Diệp đều cảm thấy là đã hời cho ông ta.
Giờ thì tốt rồi, ông ta chẳng những phải chịu nghiêm hình bức cung của triều đình, Mặc Cửu Diệp cũng sẽ đưa ra yêu cầu tự mình đi giải quyết lão hồ ly với Nam Vũ.
Đến lúc đó ắt sẽ khiến ông ta sống không bằng chất...
Bên này đội ngũ mới tập kết xong, Nam Vũ cũng chỉ huy đại quân g.i.ế.c tới, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là cung Phượng Hi của hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn thấy người cầm đầu kinh ngạc hết một phút chốc.
Bởi bà ta cảm thấy dung mạo của Nam Vũ cho người ta có cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Rốt cuộc ngươi là người nào?"
Tuy thân phận của Nam Vũ đã được Thuận Vũ Đế thừa nhận, dù sao vẫn chưa công khai, vì vậy tạm thời hắn ta còn chưa định tiết lộ.
"Thân phận của ta là gì không quan trọng, quan trọng là ngươi lập tức sẽ trở thành tù nhân."
Hắn ta nói xong cũng không có ý định ở đây tốn nhiều lời với hoàng hậu, có lời gì thì sau khi bắt người vào đại lao hãy nói.
Nam Vũ lần nữa giơ lệnh bài lên: "Các tướng sĩ nghe lệnh, bắt lấy yêu hậu."
Hoàng hậu cũng không ngồi chờ chết: "Đều lên cho bổn cung, bắt được loạn đảng thì bổn cung có thưởng."
Chiến đấu của hai bên chạm vào là nổ ngay.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn hoàng hậu tập hợp người đi ứng địch, bọn họ cũng thấy rõ số lượng người có thể sử dụng ở bên hoàng hậu.
Những người này, đối mặt đại quân của Nam Vũ căn bản không đáng nhắc đến, bởi vậy, hai người lựa chọn không đi xem chiến, mà là thừa dịp hỗn loạn đi xem xét tẩm cung của hoàng hậu một phen. Tẩm cung hoàng hậu xa hoa, hơn nữa còn cất giữ rất nhiều vật phẩm quý báu. Hách Tri Nhiễm không hề nương tay, thu toàn bộ đồ vật đáng giá vào không gian. Hai người vô tình đi tới hậu viện cung Phượng Hi, nơi này cách chỗ đánh nhau phía trước hơi xa, nếu là người bình thường ở đây, thậm chí căn bản không thể nghe thấy. Chỉ thấy hai nội thị nói kháy đi đến một gian phòng trong góc.