Theo lễ phép, câu nói kế tiếp Triệu tộc trưởng cũng chỉ nghĩ trong lòng.
Hách Tri Nhiễm không giải thích, mà để Mặc Cửu Diệp gắp một ít cho mọi người nếm thử.
Nàng phải dùng sự thật chứng minh, những hải sản mà các người không cho là đồ tốt, khi đã vào tay nàng thì chính là món ngon khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Sự thực cũng đúng như thế, mọi người vì ngại mặt mũi, nên cố gắng ăn một miếng hải sản Mặc Cửu Diệp gắp cho bọn họ, kết quả đúng như Hách Tri Nhiễm nghĩ, thực sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nhất là hai tộc trưởng họ Triệu và họ Chu, bọn họ đều không lấy làm lạ gì với những món hải sản này.
Mấy năm trước, ở Doãn thành xảy ra một đợt hạn hán khiến năng suất cây trồng bị giảm sút rất nhiều.
Lúc đó, dù có tiền cũng khó mua được đồ ăn.
Vì vậy, nhiều người không còn cách nào khác là phải đến tìm ngư dân mua những loại hải sản mà thường ngày không ai thích ăn để thỏa mãn cơn đói.
Lúc mua hải sản về, vốn đã đói lắm rồi nhưng loại đồ ăn này chọc vào miệng khiến miệng to cũng ăn không nổi, thật là khổ sở.
Hơn nữa, họ không có tay nghề như nàng dâu của Lão Cửu, hải sản họ làm đôi khi có mùi tanh, khó nuốt, thậm chí có người sau khi ăn hải sản còn bị nôn mửa và tiêu chảy...
Nhưng hôm nay thì khác, những món hải sản mà họ coi thường này lại được làm thành món ngon qua bàn tay của người khác. Nhưng nội tạng động vật kia còn có thể dùng để nấu lẩu, sao lại ngon đến vậy chứ?
Không hổ danh là người đến từ kinh thành, về phương diện ăn uống tuyệt đối không qua loa cẩu thả, không thể so sánh với những người chân dính đất như bọn họ.
Triệu tộc trưởng sau khi ăn xong thì mặt đỏ bừng, thậm chí quên mất bản thân nên dè dặt khi được người khác đãi khách.
"Lão Cửu à, nếu đồ ăn của nhà ngươi mà được bán trong thành thì nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền lắm đấy."
Cái gọi là người nói vô tình người nghe hữu ý là đây.
Âm thanh của Triệu tộc trưởng không to không nhỏ, vừa đủ để các nữ quyến nghe rõ được.
Nhị tẩu chợt thấy thích thú khi nghe mình có thể kiếm được nhiều tiền.
"Cửu đệ muội, muội nghĩ sao nếu chúng ta vào thành bán đồ ăn như thế này?"
Hách Chi Nhiễm không phản đối vấn đề này, nhưng nguyên liệu và gia vị để làm món lẩu vẫn chưa sẵn sàng để bán với số lượng lớn.
Hơn nữa, nghe nói người có tiền ở Doãn thành cũng không nhiều, chi phí chế biến và gia vị món lẩu rất cao. Nếu bán với giá thấp thì chắc chắn sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.
Nếu bán với giá cao thì e là không mấy người có thể ăn nổi.
Vì vậy, Hách Chi Nhiễm không vội vàng mở loại sản nghiệp kinh doanh thức ăn này.
Họ vừa mới định cư ở thôn Tây Lĩnh, việc đầu tiên họ phải làm là thu xếp, ổn định cuộc sống gia đình trước.
Mặc dù nàng không biết nhiều về kinh doanh, nhưng dù sao kiếp trước nàng đã nhìn thấy và biết được rất nhiều thứ mà thời đại này không có. Cộng thêm việc có túi không gian, sau này muốn kiếm tiền từ việc kinh doanh cũng không khó.
Hơn nữa, Đường Minh Duệ cũng đến Doãn thành định cư, chờ ổn định lại, trước tiên sẽ nghĩ đến việc hợp tác kinh doanh nhỏ với hắn ta, bắt đầu từng bước nhỏ, như vậy mới không dễ thu hút sự chú ý của người khác. Dẫu sao thân phận của bọn họ cũng đặc thù, cho dù bị lưu đày đến nơi này cũng không có gì đảm bảo rằng trong triều sẽ không có người để ý đến họ.