Đơn giản chính là đại ca nhà mình tiền đồ vô lượng làm mệnh quan triều đình, lại có phụ thân làm thượng thư, quý công tử nhà quan lại cưới một tỳ nữ, đây là chuyện mà từ xưa đến nay cũng chưa từng nghe nói.
Hách Tri Nhiễm cũng không để ý mấy cái này, nếu phải lựa chọn giữa nhân phẩm và xuất thân của đại tẩu tương lai thì chắc chắn nàng sẽ chọn nhân phẩm.
Hai người sống với nhau là chuyện cả đời huống chi Hách gia vốn không quá để ý đến cửa nhà, chẳng qua ai cũng không ngờ Hách Tử Minh sẽ thích Lan Nhi.
Những cái này Hách Tri Nhiễm thấy cũng không phải là vấn đề, trước chưa nói đến đại ca có từ quan không, cho dù không từ quan thì cưới một cô nương hợp ý làm thê cũng không có gì đáng trách.
Cái gì mà thân phận hay không thân phận, cũng không thể mài ra cơm ăn được.
"Những cái đó không phải chuyện quan trọng nhất, ngươi chỉ cần trả lời ta có muốn hay không, còn chuyện khác thì cứ giao hết cho ta là được."
Thật ra Lan Nhi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, giống như lời Cửu phu nhân nói tối qua, nàng ấy lập gia đình cũng sẽ không làm trễ chuyện dâng hương báo cho Tứ công chúa rằng thù lớn đã được báo.
Nhưng nàng ấy vẫn còn một tâm nguyện, đó là hy vọng có thể tiếp tục ở lại thôn Tây Lĩnh, tiếp tục làm việc cho Mặc gia.
"Cửu phu nhân, có thể gả cho Hách đại công tử là may mắn ba đời của Lan Nhi, chỉ cần không rời khỏi thôn Tây Lĩnh, Lan Nhi bằng lòng gả cho Hách đại công tử."
Hách Tri Nhiễm lập tức đứng lên: "Được, có những lời này của ngươi là tốt rồi."
Nói xong, nàng không tiếp tục vòng vo với Lan Nhi nữa, đi ra cửa tìm mẫu thân và đại ca.
Hôm qua sau khi nói ra tâm sự Hách Tử Minh vẫn luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên.
Cuối cùng trông thấy Hách Tri Nhiễm tới đây, hắn ta bất chấp hình tượng công tử ngày xưa tiến lên nắm chặt lấy cánh tay của Hách Tri Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, kết quả thế nào?"
Lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm thấy bộ dáng không trầm ổn như này của đại ca nhà mình, không nhịn được trêu ghẹo: "Kết quả gì?"
Hách Tử Minh bị nàng hỏi đến mức đỏ cả mặt.
"Nhiễm Nhiễm, đại ca nhìn thấy muội đi tới phòng của Lan Nhi, muội đừng trêu ta."
Hách Tri Nhiễm vốn định đùa Hách Tử Minh nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương này của hắn ta, nàng nghĩ lại vẫn nên bỏ đi.
"Lan Nhi không có vấn đề gì, hiện giờ chỉ cần cha mẹ bên kia gật đầu."
"Nhiễm Nhiễm, muội nói Lan Nhi đồng ý rồi, thật sao?" Hách Tử Minh mừng như điên, không để ý lực tay kéo mạnh cánh tay Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm hơi đau, dùng sức rút cánh tay về.
"Đại ca, ta chính là muội muội ruột của huynh đấy, huynh vui cũng đừng kéo ta như vậy!"
"Rất xin lỗi Nhiễm Nhiễm, là đại ca không đúng mực." Bị nhắc nhở như vậy, Hách Tử Minh cũng ý thức được hành vi của bản thân hơi quá kích động.
Sao Hách Tri Nhiễm có thể so đo với hắn ta được?
"Chuyện ta nên làm đã làm xong, còn lại thì phải xem bản thân huynh."
Hách Tử Minh nhanh chóng đi tới cửa: "Ta đi nói chuyện với nương, chỉ cần nương gật đầu, bên phụ thân chắc chắn không thành vấn đề."
Hách Tri Nhiễm nhìn thấy đại ca hoàn toàn khác với vẻ trầm ổn ngày xưa, bèn buồn cười lắc đầu.
Đúng như lời nàng nói vừa nãy, chuyện nàng có thể làm cũng đã làm xong, Hách Tử Minh có thể thành công lấy được cô nương ái mộ không, sau này còn cần hắn ta tự cố gắng. Có lẽ Hách phu nhân vốn không quá bài xích chuyện của Hách Tử Minh và Lan Nhi, ban đêm bà đưa cho Mặc Cửu Diệp một phong thư gửi cho Hách Thượng thư.