Triệu thị thấy Mặc lão phu nhân đã bắt đầu đuổi người, cũng không rụt rè nữa.
Bà ấy cẩn thận lấy một chiếc nhẫn đá quý từ trong mái tóc đang búi ra.
“Mặc lão phu nhân, ta muốn dùng chiếc nhẫn này đổi lấy mấy con cá được không?”
Triệu thị nói xong, xoay người chỉ về vị trí nghỉ ngơi của người trong nhà.
"Tiểu nhi tử nhà ta thấy các ngươi ăn cá nướng, thèm đến nỗi khóc ròng, ta cũng là thật sự hết cách, mới xin tới bên người, hy vọng có thể săn sóc một hai."
Mặc lão phu nhân nhìn nhẫn đá quý trong tay Triệu thị, lại đưa mắt sang ngón tay của bà ấy.
Quả nhiên, một tiểu nam hài thoạt nhìn tám chín tuổi đang ở đó lau nước mắt.
"Cá là Cửu nhi tức nhà ta bắt, ngươi muốn đổi thì hãy đi nói với nàng ấy."
Mặc lão phu nhân cảm thấy mình không tiện làm chủ chuyện này thay nhi tức phụ.
Triệu thị khách sáo một phen, quay người đi vê phía bờ sông.
Đúng lúc Hách Tri Nhiễm cũng đã bắt đủ cá, đang đi lên bờ.
Khi nãy nàng trông thấy Triệu thị đang nói chuyện với bà bà, đại khái đoán được mục đích bà ấy tới đây.
Hách Tri Nhiễm không chủ động tiếp lời, mà là từ từ mang giày tất cạnh bờ sông.
Triệu thị tiến lại gần, cố gắng giữ nụ cười thỏa đáng.
"Hách... Hách thị, thẩm có thể thương lượng sơ với cháu, dùng nhẫn này đổi lấy mấy con cá không?"
Hách Tri Nhiễm nhìn chiếc nhẫn, đá quý màu đỏ óng ánh long lanh, vừa nhìn thì biết là đồ tốt. Có thể thấy Triệu thị vì mấy con cá, đúng là bỏ vốn gốc.
Đồng thời nàng cũng đoán được, trên người Phương gia thật sự không có bạc, bằng không cũng sẽ không đổi mấy con cá không đáng giá bằng chiếc nhẫn tốt như vậy.
Hách Tri Nhiễm không khách sáo với Triệu thị, trực tiếp nhận lấy chiếc nhẫn đó.
Sau đó chỉ vào những con cá nàng vừa bắt được nói: "Cá đều để ở đây, thẩm tự xem mà lấy."
Triệu thị thấy đối phương đồng ý, cảm tạ một phen, sau đó ngồi xổm xuống lấy cá.
Hách Tri Nhiễm đứng đó nhìn, nàng muốn xem thử Triệu thị sẽ lựa chọn lấy mấy con cá.
Triệu thị chần chừ một hồi, sau đó lấy năm con cá.
"Bấy nhiêu đây có được không?"
Với giá trị chiếc nhẫn của Triệu thị, đừng nói năm con cá, cho dù năm trăm con cũng không quá đáng.
Nhưng người ta cũng không có tham lam, chỉ lấy năm con.
Điều này khiến ấn tượng đầu tiên của Hách Tri Nhiễm đối với Triệu thị không tệ.
"Không thành vấn đề, nếu như không đủ, thẩm có thể lấy thêm vài con."
Triệu thị lắc đầu: "Thôi, như vậy thì ta đã thỏa mãn lắm rồi."
Bà ấy nói xong, luyến tiếc liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay Hách Tri Nhiễm, xoay người rời đi.
Chỉ với ánh mắt đó thì Hách Tri Nhiễm có thể kết luận, chiếc nhẫn này vô cùng quan trọng với Triệu thị.
Thế là nàng đuổi theo, khẽ giọng nói với Triệu thị.
"Nhất định có sự hiểu lầm giữa chúng ta, nếu muốn cởi bỏ thì sau khi trời tối mong Phương thúc thúc tới tìm phu quân ta, đến lúc đó mọi thứ đều lộ rõ chân tướng."
Triệu thị trịnh trọng gật đầu: "Được, ta sẽ chuyển lời cho lão gia nhà ta." Hách Tri Nhiễm quay người, lặng lẽ đưa chiếc nhẫn đó vào không gian cất giữ.
Nàng suy nghĩ, nếu ngày sau Mặc gia và Phương gia có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, nàng hoàn toàn có thể trả lại chiếc nhẫn này cho Triệu thị.
Chỉ có điều, không phải bây giờ.
Các tẩu tẩu tiếp tục đi rửa sạch cá trích bắt được, Hách Tri Nhiễm đáp ứng yêu cầu của Bành Vượng nướng mười con cá, sau đó giao toàn bộ cho hắn ta, còn về việc Bành Vượng muốn cho ai ăn, đó đều là chuyện của hắn ta.