Hai người canh gác này chính là hạ nhân mà phủ thái tử mua về, người như này cũng chỉ muốn dùng sức lao động để kiếm miếng cơm mà thôi, nên không cần phải g.i.ế.c chết.
Xử lý xong mọi chuyện, Hách Tri Nhiễm cầm một chiếc đèn lòng, cùng Mặc Cửu Diệp cầm gậy trúc vừa đi vừa gõ khắp nơi trong phủ thái tử.
Mặc Cửu Diệp quen thuộc với địa hình của Nam Cương, nhưng ở trong phủ thái tử, hắn lại không biết đường mấy.
Hai người cũng chỉ có thể đi tìm, tứ công chúa của Đại thuận gả cho Thái tử Nam Cương làm chính thất, nên sân viện của nàng ta chắc chắn rất rộng, cho nên hai người tìm kiếm kỹ một chút.
Tìm qua tìm lại hai người lại đi đến viện lớn nhất trong phủ.
Cái viện này không giống viện bình thường, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy đèn sáng trưng, hơn nữa bên trong con truyền đến tiếng đàn hát.
Tai của Mặc Cửu Diệp vô cùng tốt, nên còn nghe thấy tiếng cười đùa của nữ nhân.
Khi hắn chuẩn bị tiến thêm một bước để quan sát, thì trước mặt liền xuất hiện hai gã ám vệ mặc đồ đen.
Ám vệ nhỏ giọng xua đuổi.
"Hai người các ngươi mau rời đi đi, chỗ thái tử địa hạ ở là nơi mà các ngươi dám bước vào sao?”
Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đi, gật đầu nói với hai ám vệ.
"Ta đã biết rồi, chúng ta nhanh đi thôi." Đang rình coi còn bị ám vệ xua đuổi, nhưng hai người cũng đã thu hoạch được một chút, thì ra vị thái tử Nam Cương này cũng là một người rất biết hưởng thụ, như vậy cũng tốt, khỏi ngăn cản bọn họ tìm kiếm tung tích tứ công chúa.
Hai người rời khỏi chỗ của Thái tử, tiếp tục đi về phía sau.
Mới đi không được bao lâu, thì đã nhìn thấy một nha hoàn lo lắng chạy đến hậu viện của thái tử.
Có lẽ do quá lo lắng, nên chạy sắp đến gần chỗ bọn họ, thì chân giẫm phải đồ gì đó, rồi té ngã.
Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này tiến lên đỡ người dậy, cố ý nhỏ giọng nói.
"Tỷ tỷ ơi, cẩn thận một chút."
Nha hoàn nắm chặt cánh tay của Hách Tri Nhiễm, cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cá chân của nàng ấy dường như bị trật, mới đứng dậy suýt nữa đã bị té.
Lần này nha hoàn lại càng lo lắng hơn.
"Đại ca ơi, nhờ huynh đến chỗ Thái tử bẩm báo là thái tử phi nương nương đã ngất xỉu, nhờ thái tử kêu thái y đến xem."
Chuyện người Nam Cương gặp thái y, Hách Tri Nhiễm biết rõ, nhưng nàng không biết, tại sao thái tử phi một nước, muốn mời thái y phải thông qua thái tử.
Hơn nữa nàng còn biết nha hoàn này nói tiếng của nước Đại Thuận, chắc là nha hoàn hồi môn của thái tử phi.
Mặc Cửu Diệp cũng nhìn ra điểm này, hắn không muốn nha hoàn này nghe thấy giọng nói của Hách Tri Nhiễm, nên hắn nhanh chóng tiến lên hỏi.
"Viện của Thái tử không cho người hầu như chúng ta vào."
"Vậy phải làm sao bây giờ, thái tử phi nương nương bị bệnh nặng, nếu không mời Thái y đến xem, thì sẽ c.h.ế.t mất."
Nha hoàn sắp khóc, nhìn qua cũng thấy nàng ấy đau khổ như thế nào.
Hách Tri Nhiễm cũng cảm nhận được, nên liền nháy mắt với Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp liền hiểu ra: "Tiểu huynh đệ bên cạnh chính có tổ tiên là thái y, hắn cũng hiểu một chút ý thuật, hay để cho nàng đi khám giúp thái tử phi nương nương đi, sau đó rồi đi cầu thái tử."
Nha hoàn cũng hiểu, nếu như bây giờ đi tìm thái tử cũng không kịp, chỗ này cách tẩm cung của thái tử phi cũng rất gần, nên liền dẫn hai người đi, rồi dặn người khác đi tìm thái tử.