“Nương, muội muội không sao đâu, Mặc đại tẩu có thể điều trị được.”
Trong lúc nói chuyện, Đường Minh Duệ đã bế Đường Minh Hân vào phòng.
Đường phu nhân đã từng có tiếp xúc với Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm trên đường đến Tây Bắc, cũng không xa lạ gì với bọn họ.
Bà ấy biết rằng lúc này cứu chữa cho nữ nhi là quan trọng nhất, thế nên chỉ phải phép gật đầu với hai người một cái.
Chữa trị bệnh thủy đậu cho Đường Minh Hân, biện pháp tốt nhất chính là truyền dịch kết hợp với thuốc tây y.
Ở thời đại này thì truyền dịch không cần nghĩ đến nữa, chỉ có thể chọn thuốc tây mà thôi.
Trong không gian của nàng có rất nhiều thuốc tây, cho dù không có cũng có thể mua được trên thương thành Tao Bao, điểm này ngược lại không cần lo lắng.
Hách Tri Nhiễm cẩn thận giúp Đường Minh Hân kiểm tra tình trạng cơ thể một phen, sau đó liền đứng dậy.
"Bên trong xe la có thuốc, bây giờ ta ra đấy lấy thuốc vào cho tiểu cô nương uống."
Xe la dừng ngay trước tiền viện của Đường gia, Hách Tri Nhiễm trực tiếp chui vào thùng xe.
Nàng sử dụng ý niệm tiến vào không gian, chuẩn bị tốt các loại dược liệu chữa trị bệnh đậu mùa cho Đường Minh Hân.
Thuốc mà nàng đặc biệt chuẩn bị là dạng viên nang, bóc lớp ngoài ra rồi gói vào trong giấy dầu, làm như vậy lúc lấy ra ngoài sẽ không bị người ta nghi ngờ.
Chuẩn bị xong dược liệu, Hách Tri Nhiễm một lần nữa trở lại phòng của Đường Minh Hân. Nàng lấy mấy túi giấy nhỏ giao cho Đường Minh Duệ.
"Những thuốc này đều là do ta tự mình điều chế, vừa hay thích hợp dùng để chữa trị cho bệnh của tiểu cô nương."
Đường Minh Duệ cảm kích nhận lấy thuốc mà Hách Tri Nhiễm đưa cho, dựa theo cách thức mà nàng chỉ, đút thuốc cho muội muội uống vào.
Hách Tri Nhiễm quát sát tình huống của Đường Minh Hân thêm một chút, nhìn thấy nàng ấy đã bắt đầu hạ sốt.
Nàng lại hỏi thăm một lượt, Đường Minh Hân cũng nói, ngoại trừ việc cơ thể không có sức ra thì mọi thứ đều ổn.
Từ đó có thể thấy được, bệnh tình của Đường Minh Hân đã được kiểm soát rồi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là sẽ ổn.
"Mấy ngày tới đây tiểu cô nương phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hạn chế tối đa việc hoạt động, khoảng chừng mười ngày sẽ khỏi hẳn thôi."
Nghe được lời này của nàng, người Đường gia đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Để đảm bảo an toàn, Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp cũng không vội vã rời khỏi Đường gia, dự tính quan sát thêm một lúc rồi mới rời đi.
Đường phu nhân vội vàng thu xếp chuẩn bị cơm trưa.
Đúng lúc hai người cũng có chút đói bụng, liền không khách khí nữa.
Mãi cho tới lúc chạng vạng tối, tình huống của Đường Minh Hân vẫn luôn ổn định, Hách Tri Nhiễm cũng xem như yên tâm.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta không quấy rầy thêm, bây giờ chúng ta đang sống ở thôn Tây Lĩnh, đợi tới lúc bệnh tình của tiểu cô nương đã khỏi hẳn rồi, hoan nghênh các ngươi tới nhà làm khách."
Đường phu nhân cùng Đường Minh Duệ tiễn bọn họ ra cửa.
Vừa mới đi tới đại môn liền nhìn thấy trên đường có một đám quan sai đeo khăn vải che miệng mũi đang đi từ nhà này sang nhà khác. Lúc này vừa hay có hai người đang đi về phía của Đường gia.
Một tên quan sai trong đó Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm cũng không hề xa lạ, chính là Mã Tuấn Sơn.
Mã Tuấn Sơn nhìn thấy hai người, thái độ càng thêm khách khí hơn lúc trước.
"Mặc cửu gia, cửu phu nhân, hai người tại sao còn ở trong thành?"