Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Thôi gia thật đúng là không biết lượng sức, bọn hắn cũng không nghĩ đến quan hệ của Mặc gia va Huyện lệnh đại nhân, hơn nữa nhà họ Mặc còn có người làm bổ đầu của nha huyện là Mặc Sơ Hàn, bọn hắn mà đi báo quan chắc gì đã giành phần thắng?

Nếu không phải do Thôi gia cố tình lên nha môn làm ầm ï, Mạnh Hoài Ninh cũng sẽ không phải người đi chuyến này.

Gần đây hắn ta thường xuyên lui tới Mặc gia, tự nhiên biết rõ chuyện vợ chồng Mặc Cửu Diệp không có ở đây.

Huyện lệnh cũng không muốn quản chuyện này, người của Thôi gia càng muốn làm lớn chuyện.

Người của Thôi gia căm phẫn nói trước nha môn, nào là Mặc gia phạm tội, bị lưu đày, bây giờ dám tự ý rời khỏi thành, dễ gây rắc rối cho nơi khác.

Mọi người nghe cũng xuôi tai, thấy người của Thôi gia nói cũng có lý, bèn phụ họa.

Mạnh Hoài Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể để Mặc Sơ Hàn trở về thôn Tây Lĩnh trước, giả vờ là Mặc Cửu Diệp ốm trong phòng, đến lúc đó hắn sẽ phái một ít binh lính đến.

Dù sao thì người của Thôi gia cũng không thể xông vào bên trong khám xét, binh lính kiểm tra xong chẳng lẽ muốn nói gì thì nói.

Không ngờ, Mặc Cửu Diệp bây giờ lại quay về, như vậy cũng không cần diễn tiếp vở kịch này.

Mặc Cửu Diệp khinh thường nhìn hai kẻ Thôi gia, bèn quay sang nói với Mã Tuấn Sơn: "Tôi vừa nhờ người mua hai cỗ xe ngựa, vừa mới vào thành nhận về."

Mã Tuấn Sơn đang định nhắc nhở hai người Thôi gia trước mặt, không nghĩ rằng, Mặc Cửu Diệp đã trả lời chu toàn.

"Khó trách, ta mấy hôm trước nghe đại nhân nói Mặc gia muốn mua ngựa, không ngờ đã mua về nhanh vậy."

Hai người Thôi gia thấy Mặc Cửu Diệp và quan sai trò chuyện vui vẻ, đã muốn tranh thủ bỏ chạy.

Ai ngờ, lại bị mấy binh lính chặn lại.

"Hai người các ngươi, vừa vu cáo đã định bỏ chạy à?"

"Quan gia, đây là hiểu lầm, hiểu lầm..." Người của Thôi gia vội vàng xin tha.

Tuy rằng trong đầu họ chắc chắn vợ chồng Mặc Cửu Diệp gần đây không có ở thôn Tây Lĩnh, nhưng tình hình hiện tại đã rõ ràng.

Những quan sai này vốn đứng về phía Mặc gia, giờ Mặc Cửu Diệp xuất hiện, bọn hắn đã hết đường chối cãi.

Quan sai không niệm tình, tiến lên cho họ vài roi: "Ngươi nói câu hiểu lầm trái lại rất nhẹ nhàng, lập tức quay về nha môn cùng ta, bẩm báo Huyện lệnh đại nhân xử lý."

Hai người Thôi gia nghe tới phải đến nha môn, sợ tới mức hai chân quỳ xuống mềm nhũn.

"Quan gia tha mạng, chúng tôi biết sai rồi, về sau không dám nữa."

Quan sai căn bản không thèm để ý lời bọn chúng, không nói nhiều bèn trói hai kẻ đó lại.

Mã Tuấn Sơn thấy vậy, bèn chắp tay về phía Mặc Cửu Diệp: "Cửu gia, bây giờ chúng tôi đưa hai người kia về nha môn xử lý."

Mặc Cửu Diệp đáp lễ: "Được, các vị vất vả rồi, rảnh thì qua chỗ ta, ta mời các vị uống rượu."

Nói đến uống rượu, mấy quan sai không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.

Họ đã từng phục vụ cơm cho Mặc gia một lần, đồ ăn của các tiệm trong thành đều kém hơn.

"Được, khi nào các huynh đệ không bận, nhất định sẽ tới làm phiền."

Được hay không còn phải xem Bát gia có cho không đã. Hôm nay bọn họ đều là thuộc hạ của Bát gia, đến nhà thủ lĩnh ăn cơm, người bình thường không thể có tư cách này.

Mặc Cửu Diệp nhìn đoàn người vừa rời khỏi, bèn vội vàng dắt xe ngựa vào nhà.

Trên đường Mặc Cẩn Niên hỏi thăm: "Cửu đệ, vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Mấy huynh đệ họ vội vàng bỏ trốn, buổi tối cũng vào nhà trọ nghỉ ngơi, hầu như cũng không trao đổi nhiều, Mặc Cẩn Niên không nắm được tình hình thôn Tây Lĩnh cũng không có gì lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK