Tin tức này khiến Tam tẩu hết sức kinh ngạc, nguyệt sự của nàng ấy luôn luôn không chuẩn, hoãn lại một hai tháng là chuyện thường xảy ra, huống hồ mỗi ngày nàng ấy có thể ăn có thể ngủ, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, bởi vậy, nàng ấy căn bản không nghĩ về mặt này.
Tam tẩu kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hách Tri Nhiễm.
"Cửu đệ muội, muội nói ta thật sự có rồi sao?"
Hách Tri Nhiễm mỉm cười vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng ấy: "Tam tẩu, tẩu thật sự sắp làm mẫu thân rồi."
Nàng chỉ vào Hách Tử đang đứng ở bên ngoài nói: "Nếu Tam tẩu không tin, thánh thủ phụ khoa chỉ đứng ở đó, không ngại lại để huynh ấy khám thử."
Hách Tử Minh cũng có ý này, hắn ta đều nghe thấy rõ rệt nội dung muội muội chẩn đoán giúp người ta ở trong phòng.
Tuy hắn ta biết muội muội bắt đầu đọc sách y từ nhỏ, nhưng cũng không biết rốt cuộc nàng học tập tới trình độ nào.
Vừa rồi nàng chỉ là bắt mạch giúp người ta là có thể xác định người ta có thai, hơn nữa còn có thể nói ra số tháng, điều này không thể không khiến hắn ta cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vậy, khi Hách Tri Nhiễm nói để hắn ta khám giúp, hắn ta đã đi tới cửa.
"Nếu Tam tẩu không chê, ta sẽ giúp chẩn đoán lại giúp người."
Y thuật của Cửu đệ muội giỏi giang là sự thật không thể chối cãi trên dưới Mặc gia, nhưng thánh thủ phụ khoa cũng là danh bất hư truyền, huống hồ hắn ta là thần y chuyên môn khám bệnh phụ nhân, hắn ta bằng lòng chủ động ra tay, tất nhiên Tam tẩu sẽ không từ chối. Không hề nghi ngờ, kết quả chẩn đoán cho Tam tẩu của Hách Tử Minh và Hách Tri Nhiễm hoàn toàn giống nhau, hiện giờ nàng ấy đã mang thai hai tháng.
Lần nữa được chứng thực có thai, nước mắt của Tam tẩu y hệt hạt trân châu đứt dây, từng viên rơi xuống, chỉ là khóe môi của nàng ấy vẫn luôn giữ tư thái giương lên.
Có trời mới biết, nàng ấy trông mong ngày này khổ sở biết chừng nào.
Tam tẩu lau nước mắt ở khóe mắt, trong ánh mắt ngưỡng mộ của các trục lí, nàng ấy bước ra khỏi phòng.
Nàng ấy biết phu quân nhà mình ở trong viện, nàng ấy muốn báo tin tốt này cho phu quân biết trước tiên.
Lại không biết rằng, huynh đệ Mặc gia đều là người tập võ, đương nhiên thính lực không phải người thường có thể so sánh, bọn họ đều đã nghe thấy lời chẩn đoán của Hách Tri Nhiễm.
Còn chưa đợi tức phụ đi ra, Tam ca đã đứng trước cửa chờ đợi.
"Phu quân, Cửu đệ muội... Cửu đệ muội nói, muội ấy nói... Chúng ta có hài tử rồi... Hu hu hưu...”
Tam tẩu lần nữa không kìm chế được bật khóc thành tiếng.
Tam ca cũng vô cùng kích động, nếu không phải có các huynh đệ đứng bên cạnh nhìn, hắn ta hận không thể lập tức ôm lấy tức phụ xoay vài vòng.
Những người khác thì đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía hai phu thê.
Nếu Hách Tử Minh đều đã ra tay, dứt khoát cũng học theo muội muội, chẩn đoán hết cho mấy vị tẩu tẩu lại một lần, kết luận là như nhau, thân thể của bọn họ hoàn toàn bình thường, có hài tử cũng là chuyện sớm muộn.
Lúc này Lục tẩu nằm trên giường cũng có dấu hiệu tỉnh lại, đối với chứng bệnh của phụ nhân, Hách Tri Nhiễm tự nhận không bằng Hách Tử Minh.
"Đại ca, hay là huynh khám lại giúp Lục tẩu, kê một số phương thuốc điều dưỡng."
Đối đãi với người Mặc gia, cách làm của Hách Tử Minh khác hẳn với hình tượng thánh thủ phụ khoa không dễ nói chuyện trong miệng bách tính, hắn ta không hề do dự lập tức đồng ý.