"Nhiễm Nhiễm, đại ca con nói đúng, con là hạng nữ lưu, sự việc này không thích hợp tham dự.”
Hách Tri Nhiễm biết ngay, nàng nói đi kinh thành sẽ bị phản đối.
Nàng cũng đã học thông minh trong chuyện này, không được biện giải, dù sao nàng cũng đã nói rõ ràng ý muốn bày tỏ, đến lúc đó nàng len lén rời đi theo Mặc Cửu Diệp là được.
"Nương, bây giờ chúng ta tiếp tục nói chuyện cha con có từ quan hay không."
Hách phu nhân cho rằng nàng đã nghe lọt lời khuyên của mình và nhi tử.
"Như vậy cũng tốt, nói rõ ý của ta và đại ca con ở trước mặt phụ thân con, dù sao cũng tốt hơn là viết thư dễ dàng bị người ta nắm thóp."
"Nếu như vậy, nương và đại ca hãy yên lòng ở lại nơi này, sau đó con nói với phu quân, mua một mảnh đất ở vùng lân cận, cũng xây dựng một viện tử y chang Mặc gia cho hai người."
Hách Tử Minh thực tế, nghe nói muốn xây một viện tử giống như Mặc gia, lập tức lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong n.g.ự.c ra giao cho nàng.
"Những ngân phiếu này là đại ca để dành được nhờ làm nghề y trong mấy năm nay, số lượng không nhiều lắm, chỉ có tám ngàn lượng, nếu như xây viện tử như vậy tốn chi phí quá cao, rất nhiều chi tiết có thể giảm bớt lại."
Hách Tử Minh cũng không phải người ngây ngô chẳng biết gì cả, đừng nói ở Tây Bắc cằn cỗi này xây nhà, cho dù ở kinh thành, tám ngàn lượng đều có thể mua một bộ tam tiến viện.
Chỉ là hắn và Hách phu nhân như nhau, đều cảm thấy cửa sổ lưu ly vô cùng đáng giá, mới nghĩ đến tiền bạc có thể không đủ. "Đại ca, xây một viện tử giống như bọn muội nào cần nhiều bạc như vậy chứ." Huống hồ, nàng cũng không dự tính thu bạc của bọn họ.
Hách Tri Nhiễm đẩy ngân phiếu về.
"Chuyện xây nhà, các người không cần lo, coi như người làm nữ nhi như con hiếu thảo cha nương."
Hách Tử Minh là trưởng tử trong nhà, xây nhà cho cha nương làm sao có thể để muội muội bỏ tiền chứ?
Hắn ta lần nữa đưa ngân phiếu ra ngoài.
"Muội như thế là chê đại ca không có bản lĩnh sao? Ngay cả năng lực xây nhà cho cha nương cũng không có."
"Đại ca, muội không phải ý này, huynh là hài tử của cha nương, muội cũng vậy, số bạc này do ai trả chẳng phải cũng như nhau sao, huống hồ huynh còn định mở y quán ở bên này, đến lúc đó cũng cần tiền bạc xoay sở, muội ở Tây Bắc kiếm được chút bạc, huynh cứ thành toàn lòng hiếu thảo lần này của muội được không?" Hách Tri Nhiễm kiên quyết không chịu nhận lấy ngân phiếu của Hách Tử Minh.
Hách phu nhân thấy ngân phiếu ở trong tay hai huynh muội đẩy tới đẩy lui, trong lòng vô cùng an ủi.
Huynh hữu muội cung ở trên người bọn họ thể hiện một cách nhuần nhuyễn.
Rất nhiều gia đình hiển quý ở kinh thành, huynh đệ ruột hoặc huynh muội ruột vì tranh đoạt càng nhiều lợi ích, hãm hại lẫn nhau đ.ấ.m đá nhau nhiều không kể xiết.
Hai đứa con của bà ấy lại đều suy nghĩ cho đối phương, có được hai hài tử như vậy, là vinh hạnh lớn lao trong cuộc đời này của bà ấy.
"Được rồi, hai con cũng đừng tranh nữa, ta và cha con nhiều năm như vậy cũng tích góp được một ít tiền bạc, bọn ta tự bỏ bạc xây nhà.
Nếu các con thật sự hiếu thảo, thì hãy sống tốt cuộc sống của mình, để ta và cha con bớt bận tâm, như vậy còn thực tế hơn cho bọn ta núi vàng núi bạc."
Lời nói của Hách phu nhân đã rất gần gũi, có người làm mẫu thân nào không hy vọng nhi nữ của mình cả đời thuận lợi sống thoải mái?