"Bát đệ, Cửu đệ nói đúng, chúng ta phải giải quyết nguy cơ trước mắt đã.
Hơn nữa, hoàng hậu và Tiết gia có thể nuôi nhiều tử sĩ như thế kia, phòng hộ của bọn họ cũng nhất định làm rất nghiêm cẩn, cho dù là đi kinh thành, chắc chắn phải có kế hoạch chu đáo, bảo đảm ra tay ắt thành công mới được."
Mặc Sơ Hàn cũng biết đại ca và Cửu đệ nói có lý, nhưng hắn ta chính là không kiềm chế được lửa giận trong lòng.
"Phải đợi tới chừng nào, bây giờ ta chỉ muốn lập tức lấy mạng chó của những người đó."
Tuy Hách Tử Minh không phải người Mặc gia, nhưng đây là nhà của muội muội, hắn ta cũng hiểu rõ tình thế trong triều, cảm thấy đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của Mặc gia.
Nhưng suy cho cùng huynh đệ Mặc gia thảo luận sự việc này ở trước mặt một người ngoài như hắn ta cũng không thích hợp.
Hắn ta ho nhẹ vài tiếng nói: "Thân thể của vị huynh đệ đến từ kinh thành còn rất yếu ớt, ta đi ra ngoài dặn dò người chuẩn bị chút đồ ăn thích hợp cho hắn ta."
Lúc này Mặc Sơ Hàn mới nhận ra, mình đã thất lễ trước mặt người ngoài.
Hắn ta gượng gạo nhìn bóng lưng rời đi của Hách Tử Minh, thở dài thật sâu.
"Tóm lại, đợi giải quyết xong nguy cơ trước mắt, ta là nhất định sẽ đi kinh thành."
Hắn ta vừa dứt lời, Mặc Cửu Diệp tức khắc đi nhanh ra ngoài cửa.
Bởi hắn nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạch.
Chuyến đi đến kinh thành của Tiểu Bạch cũng khá lâu, ước chừng hơn nửa tháng.
Hôm qua hắn còn nói với Hách Tri Nhiễm, Tiểu Bạch chậm chạp không có mang tin tức về thì hôm nay nó đã trở về. Quá nhiều sự việc xảy ra, Mặc Cửu Diệp không trêu chọc Tiểu Bạch một phen như trước mới đi xem thư, lần này hắn trực tiếp lấy mảnh giấy ra khỏi chân của Tiểu Bạch.
Mảnh giấy vẫn là do Phí Nam Vũ tự tay viết.
Nội dung có thể nói là tiếp nối tin tức do Mạnh Hoài Ninh đưa vế.
Ba ngày trước, hắn ta phát hiện Tiết gia điều động mấy trăm cao thủ rời kinh, sau khi hắn ta âm thầm phái người theo dõi thì phát hiện, những người đó là xuất phát về phía Tây Bắc.
Sau khi xác định tin tức chính xác, hắn ta mới bảo Tiểu Bạch mang thư về. Thông báo cho Mặc Cửu Diệp đề phòng trước.
Đồng thời, Phí Nam Vũ còn phân tích thời gian ước chừng những sát thủ kia đến Tây Bắc.
Hắn ta nói ba ngày trước, là trước khi viết thư, người của hắn ta lại theo dõi hết ba ngày quay về, Tiểu Bạch bay về Tây Bắc cần hai ngày.
Nói cách khác, thời gian những sát thủ kia đến Tây Bắc hẳn là còn khoảng chừng bảy ngày.
Điều này không khác gì thời gian tính toán của Mặc Cửu Diệp và người nhà.
Phí Nam Vũ còn nhắc tới Nam Thụy, không thể không nói, hắn ta thật sự là người làm đại sự.
Mặc Cửu Diệp ở trong thư nói lần này Nam Thụy biết đi kinh thành là vì giúp Mặc gia hóa giải nguy cơ, hơn nữa nói rõ Nam Thụy để lại thân nhân quan trọng nhất của mình là Đức phi ở nơi này.
Dựa vào điểm này, có thể chứng tỏ Nam Thụy là đáng tin.
Nếu đổi lại là người bình thường, ví dụ như quân vương đa nghi lại không có bản lĩnh như Thuận Vũ Đế, mặc cho mục đích của Nam Thụy thuần túy, e rằng cũng phải tìm rất nhiều lý do ra để tiến hành nghi ngờ hắn ta.
Nhưng Phí Nam Vũ không có, bởi hắn ta biết rõ mức độ quan trọng của Đức phi ở trong lòng Nam Thụy. Hắn ta vì báo ơn Mặc gia, lại không muốn khiến người Mặc gia nghi ngờ, lại để mẫu thân của mình ở lại Tây Bắc. Từ điểm này có thể nói rõ, Nam Thụy không có ý nghĩ gì khác.