Cho dù nàng không nói, Hách thượng thư cũng nghe ra giọng của Mặc Cửu Diệp.
Đầu tiên ông cũng không hỏi mục đích hai người tới kinh thành, mà là quan tâm nói: "Các con dùng bữa tối chưa? Để phụ thân bảo Phùng thúc đi chuẩn bị."
Nghe được lời nói của Hách thượng thư, Hách Tri Nhiễm lập tức cảm thấy ấm áp.
Theo lý, bọn họ từ Tây Bắc chạy tới kinh thành, đương nhiên là phải có chuyện khẩn cấp, hẳn là phụ thân nên hỏi nguyên nhân trước mới đúng.
Nhưng ông lại không làm vậy, mà việc đầu tiên là hỏi bọn họ đã dùng bữa tối chưa.
Cái này đã nói lên, ở trong lòng Hách thượng thư, thân thể của người nữ nhi này quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.
"Phụ thân, chúng con đã ăn ở trên đường rồi, dạo này thân thể người vẫn khỏe chứ?”
Hách thượng thư cười khổ một tiếng: "Bộ xương già này của phụ thân con cũng không tệ lắm, chẳng qua là thế cục hiện tại ở kinh thành vô cùng không ổn, tại sao các con lại tới đây vào lúc này?"
Nhất là thân phận bị hạ chỉ lưu đày của người Mặc gia, Mặc Cửu Diệp lần nữa xuất hiện ở nơi này, tất nhiên có chuyện lớn cần phải làm.
Việc đã đến nước này, Mặc Cửu Diệp cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm, nhất là thê tử còn định khuyên nhạc phụ từ quan, hắn nói ra cảnh ngộ của Mặc gia, còn có thể khiến cho lão nhân gia ông hiểu thêm về bộ mặt thật của hoàng hậu.
Ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng, liền mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Phùng thúc bước khá nhanh, hẳn là còn cách thư phòng một đoạn, giọng nói đã truyền tới. "Lão gia, trong cung phái người đến."
Hách thượng thư nghe nói người từ trong cung đến, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó bắt đầu đứng lên nhìn bốn phía.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không cần nghĩ cũng biết, trong cung có thể phái người tới, nhất định là hoàng hậu bày mưu đặt kế, không có gì khác ngoài việc định sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ để đưa Hách thượng thư vào phe cánh của bọn họ.
Không cần Hách thượng thư nhắc nhở, Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm nhanh chóng trốn vào phía sau bình phong.
Trong thư phòng không có cửa sau, nơi có thể ẩn náu cũng chỉ có cái bình phong này, bọn họ chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ đó.
Đồng thời trong lòng hai người cũng có ý tưởng, một khi người được phái đến dám làm ra chuyện gì bất lợi đối với Hách thượng thư, cho dù bọn họ bất chấp nguy hiểm bị bại lộ cũng không thể để cho đối phương được như ý.
Mới vừa ẩn nấp xong, cửa thư phòng liền bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Phùng thúc muốn ngăn cản, lại bị một tên thái giám trong đó đẩy sang một bên, báo hại ông ấy suýt nữa ngã nhào.
Cho dù như vậy, nhưng Phùng thúc vẫn muốn ngăn cản những người tự tiện xông vào thư phòng này.
"Các ngươi thật là to gan, ngay cả thư phòng của Thượng thư đại nhân cũng dám xông vào."
Thái giám thấy Phùng thúc hồ đồ ngu xuẩn như vậy, lập tức tiến lên chuẩn bị động thủ với ông ấy.
Hách thượng thư lạnh giọng quát: "Dừng tay, ai cho các ngươi lá gan dám càn rỡ ở trước mặt Bổn quan?"
Người đến là ba tên thái giám, Hách thượng thư cũng không xa lạ gì với mấy người này.
"Đêm hôm khuya khoắt Lưu công công dẫn người tới phủ đệ của Bổn quan có chuyện gì?" ¬
Lưu công công thấy giọng điệu Hách thượng thư không vui, âm dương quái khí nói: "Ối... Hách thượng thư thật đúng là mau quên, không phải là vài ngày trước hoàng hậu nương nương đã nhắc nhở ngài, sẽ phái người tới phủ nói chuyện với ngài một chút sao?