"Hách phu nhân, Hách đại công tử, đây là nho được Cửu công tử và Cửu phu nhân trồng trên núi, mặc dù là năm đầu tiên trồng, sản lượng không nhiều lắm, nhưng cung cấp cho người nhà ăn vẫn không thành vấn đề, hôm nay ta thấy nho chín, bèn gọi Ngọc Nhi cùng lên núi hái một ít cho mọi người thưởng thức."
Tuy Hách phu nhân không thông suốt như Mặc lão phu nhân, nhưng vẫn biết sát ngôn quan sắc.
Đặc biệt là hôm nay lúc Lan Nhi nói chuyện rất rõ ràng có phần câu nệ.
Người Mặc gia ở Tây Bắc cũng đã nhận thức rõ ràng thân phận giờ đây của mình, càng là làm được nhập gia tùy tục coi bản thân thành người bình thường.
Tuy Lan Nhi và Ngọc Nhi là tỳ nữ của Tứ công chúa, nhưng trong mắt người Mặc gia cũng chưa bao giờ xem bọn họ là hạ nhân.
Ngày thường, Lan Nhi và Ngọc Nhi biểu hiện xác thực đoan trang lễ phép, nhưng lại chưa từng tỏ vẻ hèn mọn.
Hôm nay thì khác hẳn, dễ nhận thấy lúc Lan Nhi nói chuyện rất căng thẳng, cứ như có người khiến nàng sợ hãi ở trước mặt.
Hách phu nhân tự nhận đối nhân xử thế đều cực kỳ hài hòa, chưa bao giờ có lời nói quá đáng với hai nha đầu này, hôm nay Lan Nhi biểu hiện như vậy ở trước mặt mình, tuyệt đối không bình thường.
Với lại, lúc nha đầu này nói chuyện thi thoảng sẽ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nếu nhìn kỹ, mặt của nàng ấy còn hơi ửng đỏ.
Bà ấy lại nhìn nhi tử nhà mình, vừa rồi còn đang nói tâm sự của hắn ta với mình, Lan Nhi vừa đến thì lập tức trở nên không được tự nhiên.
Hách phu nhân cũng không có lập tức đáp lại Lan Nhi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Hách Tử Minh và Lan Nhi. Bà ấy là một người từng trải, hình như bà ấy đã hiểu ra điều gì đó.
Nhưng bà ấy cũng biết rõ, sự việc này chỉ có thể hỏi từ nhi tử nhà mình.
"Được, Lan Nhi vất vả rồi, trái nho to như vậy, lát nữa ta muốn ăn thêm mấy quả."
Sắc mặt của Hách phu nhân thay đổi cũng nhanh, sau khi hiểu ra tức khắc biến thành dáng vẻ ban đầu, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy Hách phu nhân trả lời, cuối cùng trái tim căng chặt của Lan Nhi cũng bình tĩnh lại, nàng ấy đáp một tiếng bèn chui đầu vào phòng bếp rửa nho.
Hách phu nhân liếc nhìn về phía phòng bếp, xác định khoảng cách này bà ấy nói chuyện với Hách Tử Minh sẽ không bị Lan Nhi nghe thấy, bà ấy mới chậm rãi mở miệng.
"Tử Minh, con nói thật với nương, con và Lan Nhi có phải có chuyện gì giấu nương hay không?”
Hách Tử Minh vốn tưởng rằng Lan Nhi đi rồi, mẫu thân vẫn sẽ thảo luận với mình về vấn đề tại sao hắn ta không muốn hồi kinh, không ngờ rằng lại hỏi hắn ta việc này.
Hắn ta liếc nhìn sang phòng bếp theo bản năng, trong phút chốc lại không biết phải trả lời như thế nào.
Nhi tử do mình nuôi lớn, Hách phu nhân làm sao có thể không hiểu?
"Tuổi con cũng không còn nhỏ, nếu không phải xảy ra sự việc Ngọc quận chúa, nương và cha con cũng dự định năm nay tìm một cô nương thích hợp cho con."
"Nương..." Hách Tử Minh ngắt lời mẫu thân.
"Hôn sự của con không gấp, trước mắt chuyện Cửu vương phủ bị liên lụy vẫn chưa giải quyết, lúc này nói chuyện này không thích hợp."
Khi Hách Tri Nhiễm mới sinh xong, Lan Nhi đã bị Mặc lão phu nhân giữ lại trong viện của Mặc Cửu Diệp, chuyên môn phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Hách Tri Nhiễm.
Tuy gian phòng trong tứ hợp viện không ít, nhưng mỗi ngày Lan Nhi ra vào nơi này, thời gian chạm mặt với Hách Tử Minh tương đối nhiều. Ban đầu hai người vẫn không có gì, Hách Tử Minh sẽ thường xuyên mở một ít phương thuốc điều dưỡng để Lan Nhi đi làm.