Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan sai kỳ thật cũng có chút nghi hoặc, có điều lời nói của đại nhân không được nghi ngờ, tiếp đón mấy tên đại phu xuất môn.

Cùng lúc đó, trong phủ thành của tri phủ nha môn.

Một nam tử y phục hoa lệ đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

Phùng tri phủ đang tận tình khuyên nhủ hết nước hết cái: "Thụy Vương điện hạ, Doãn thành quá mức nguy hiểm, vi thần cầu xin ngài suy nghĩ lại!"

Nam Thụy xua tay: "Phùng đại nhân không cần phải nhiều lời, đây đã là giang sơn của Đại Thuận ta, cho dù giờ phút này bổn vương có ở kinh thành, nghe được tin tức này cũng sẽ xin lệnh của phụ hoàng tới đây cứu viện.

Hiện giờ bổn vương chỉ cách Doãn thành chẳng bao xa, sao có thể ngồi yên không quan tâm đến?"

Phùng tri phủ đã toát một đầu mồ hôi lạnh.

Hắn ta mới tới nơi này nhậm chức liền xảy ra chuyện lớn như vậy, còn vừa hay đụng trúng Thụy Vương vừa mới đến thì có c.h.ế.t hay không cơ chứ.

Nếu như Thụy Vương vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì chẳng may, đừng nói đến chức quan này của hắn ta, ngay cả cái mạng nhỏ cũng sợ là giữ không nổi.

Thế nhưng, nhìn thấy thái độ của Thụy Vương kiên quyết như vậy, Phùng tri phủ muốn khuyên cũng sợ là khuyên không nổi.

"Vương gia, nếu đã như vậy, hạ quan nguyện ý đi cùng ngày tới Doãn thành."

"Không cần, một mình bổn vương đi tới đấy là được rồi."

Chuyện mà hắn ta cần làm lúc đến đây lần này căn bản không thể để lộ ra ánh sáng, ở bên cạnh càng ít người càng tốt, làm sao có thể dẫn theo Phùng tri phủ cho được?

Phùng tri phủ nghe thấy thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phải biết là vừa rồi hắn ta đã phải dùng dũng khí lớn tới mức nào mới dám nói ra câu nguyện ý đi cùng Thụy Vương đi đến nơi đấy, bây giờ thì tốt rồi, người ta không cần bản thân đi cùng, cái mạng này của bản thân tạm thời coi như an toàn...

Nam Thụy nhìn sắc trời, rồi lại nhìn ra ngoài lớn tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa, đi cùng bổn vương tới Doãn thành."

Lần này hắn ta tới Tây Bắc vốn không phải là hành động công khai, nếu không phải Doãn thành bị phong tỏa, không biết đã có chuyện gì xảy ra, Nam Thụy căn bản sẽ không lộ diện ở nha môn của tri phủ.

Trước khi đi, Nam Thụy thấp giọng dặn dò: "Phùng tri phủ, lần bày bổn vương xuất hành chỉ là vì du ngoạn, ngươi cứ xem như hôm nay chưa từng gặp được bổn vương."

Phùng tri phủ vội vàng đáp ứng: "Xin điện hạ yên tâm."

Nam Thụy một lần nữa liếc mắt nhìn Phùng tri phủ tỏ ý cảnh cáo, lúc này mới dẫn người của mình rời đi.

Lúc hắn ta tới Doãn thành, cổng thành đã được Mạnh Hoài Ninh hạ lệnh giải cấm, đối với chuyện này Nam Thụy còn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiến vào trong thành, Nam Thụy đi thẳng tới huyện nha.

Doãn thành xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù nói chỉ là một trận ô long, hắn ta thân là hoàng tử của Đại Thuận cũng phải cẩn thận tìm hiểu một phen.

"Cùng bổn vương đi tới huyện nha xem thử trước đã." Nam Thụy phân phó mấy tên thuộc hạ.

"Vâng." Thuộc hạ đáp lại một tiếng, sau đó liền tản ra tiến hành bảo bộ chung quanh Nam Thụy.

Nam Thụy cứ đi thẳng một được liền đi tới trước huyện nha.

Lúc này Mặc Sơ Hàn vừa mới dẫn theo một đám quan sai trở về, đang chuẩn bị đem tin tức không ai bị mắc bệnh đậu mùa thông cáo cho bách tính, ai ngờ được vừa mới đi tới cửa liền gặp phải Nam Thụy.

Trong lúc nhất thời hắn ta liền bắt đầu cảnh giác, cửu đệ từng phỏng đoán, hắn ta từng là một trong những sát thủ được Nam Thụy phái tới ám sát cửu đệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK