Nếu là cho thuê bình thường, ước chừng có một trăm tám mươi văn tiền là có thể ở một đêm, còn phải nói đừng gặp phải khách nhân bới móc, bằng không người ta đều sẽ chê bai.
Nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn hiểu đạo lý lúc này lúc khác, mặc cho hoàn cảnh gian phòng không được như ý muốn, có còn hơn không.
Nàng đơn giản thu xếp lại giường chiếu giúp Mặc Cửu Diệp, để hắn nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó mới quay người ra ngoài.
Tuy buổi trưa mọi người đều ăn được cá nướng, nhưng đi đường hết một buổi chiều, lúc này sớm đã đói bụng.
Khó khăn lắm mới có khách điếm nghỉ ngơi, nàng nhất định phải lợi dụng điều kiện tiện lợi của nơi này.
Phòng mười người của Mặc lão phu nhân và nữ quyến lại càng thê thảm không nỡ nhìn.
Trong phòng bốc một mùi mốc meo thì không nói đi, chỉ có một giường ghép thật dài, phía trên để gối đầu đã bẩn đến nỗi bóng loáng và mấy tấm chăn bông không thể nhìn ra màu sắc vốn có.
Mặc lão phu nhân cũng là người co được dãn được, thấy nhỉ tức và nữ nhi đều nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở bọn họ.
"Ngẫm lại đêm qua ngủ ngoài trời vùng hoang vu, mọi người có thể ở nơi này nên thỏa mãn."
"Nương, bọn con đều biết, sẽ không chê bai đâu."
Lúc Hách Tri Nhiễm đến phòng mười người, đập vào mắt chính là Mặc lão phu nhân đang thuyết giáo.
Tuy nàng là dự tính thay mọi người sắp xếp thức ăn buổi tối, nhưng cảm thấy cần phải trao đổi với trưởng bối, hơn nữa nàng cũng cần các tẩu tẩu giúp đỡ.
"Nương, con định tìm chưởng quầy khách điếm thương lượng, mượn nhà bếp của bọn họ nấu chút cơm tối cho mọi người ăn."
Nghe thấy nấu bữa tối, bỗng chốc ánh mắt của các tẩu tẩu sáng lên.
Đại tẩu ngày thường am hiểu tài nấu nướng nhất, tức khắc xung phong nhận việc.
"Cửu đệ muội, ta có thể đi nhà bếp giúp đỡ."
Ngũ tẩu cũng tiến lên: "Ta cũng có thể."
Tài nấu nướng của các tẩu tẩu khác không được, cũng tranh nhau chen lấn muốn giúp một tay.
Nhìn đại gia đình hài hòa như thế, Hách Tri Nhiễm đã bắt đầu cảm thấy may mắn.
Tuy rằng vô cớ xuyên không đến thế giới khác, lại phải đối mặt vô số ngày đêm gian khổ lưu đày, nhưng có thể nhận được nhiều người nhà có tình thương như vậy, cũng là một thu hoạch lớn của nàng.
"Các tẩu tẩu, đây chỉ là một ý nghĩ của ta, còn phải đi trao đổi với chưởng quầy, bây giờ vẫn chưa biết có thể thành hay không.
Hơn nữa, tình hình của chúng ta đặc thù, không thể nào ăn uống thả cửa, chỉ cần có hai người giúp đỡ là được."
Nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, mọi người đều đưa ánh nhìn về phía Đại tẩu và Ngũ tẩu.
Bởi hai người này tương đối am hiểu tài nấu nướng, bọn họ thì không đi gây thêm phiền toái.
Hách Tri Nhiễm đạt được mục đích, đi ra ngoài tìm chưởng quầy thương lượng.
Đương nhiên, trước khi thương lượng vẫn phải trao đổi với những quan sai kia.
Hách Tri Nhiễm trực tiếp tìm Bành Vượng.
Bành Vượng ăn xong cá nướng của Hách Tri Nhiễm, suy đoán tay nghề của nàng chắc chắn không tệ. Hơn nữa, người Mặc gia làm sẵn cơm nước, không thể nào không kèm theo đám quan sai như bọn họ.
Vì thế, Bành Vượng hoàn toàn không do dự lập tức đồng ý, vê phần làm sao trao đổi với chưởng quầy thì không phải việc hắn ta nên bận tâm nữa.
Được Bành Vượng cho phép, Hách Tri Nhiễm đi tìm chưởng quầy khách điếm.
Có tiền dễ làm việc, tuy rằng bọn họ đều là phạm nhân lưu đày, nhưng chưởng quầy cũng không thể từ chối sự hấp dẫn của bạc.
Sau khi nhận hối lộ ba lạng bạc của Hách Tri Nhiễm, chưởng quầy nói đồ đạc trong bếp tùy ý nàng sử dụng.