[Việc này không thành vấn đề, ta sẽ lập tức đi mở cửa hàng, chừng nào thì ngươi cần, cứ nói cho biết ở trong này, từ hôm nay trở đi ta sẽ mở thông báo tin nhắn ra, bảo đảm có thể trả lời tin nhắn của ngươi ngay lập tức. ]
Hách Tri Nhiễm: [Được, vậy cứ quyết định như thế đi, qua vài ngày nữa ta tới Nam Cương sẽ liên hệ với ngươi. ]
Có nhà sưu tầm nho nhỏ cung cấp nhiên liệu, Hách Tri Nhiễm không còn cần phải lo lắng về vấn đề lãng phí thời gian khi tới Nam Cương, tâm trạng của nàng trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều.
Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc, Hách Tri Nhiễm rời khỏi không gian.
Giờ phút này, Mặc Cửu Diệp đang ở trong phòng.
"Phu quân, chàng đang đợi ta sao?”
Theo lý mà nói lúc này Mặc Cửu Diệp còn đang bận rộn ở nơi này, nếu không có chuyện gì đặc biệt sẽ không trở về phòng.
Mặc Cửu Diệp kéo nàng ngồi xuống.
"Ta vẫn cứ nghĩ, nếu như ngũ ca đã có thể chống lại sự khống chế của con rối cổ của người thần bí kia, đại ca và nhị ca có thể đang còn sống cũng có thể như thế."
Về điểm này, Hách Tri Nhiễm vẫn chưa kịp nghĩ tới, trước mắt Mặc Cửu Diệp đã nói ra nàng liền lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, nàng mới nói ra suy đoán ở trong lòng.
"Ta nhớ rõ trong "Cổ thuật bách khoa toàn thư” có nhắc tới việc cổ con rối rất khó nuôi dưỡng, rất nhiều người mặc dù đã nuôi dưỡng rồi, cũng không nhất định có thể nuôi nối, thế nên mới nói, đây là một khảo nghiệm rất lớn đối với thiên phú và năng lực của người dưỡng cổ. Ngũ ca là người đầu tiên gặp chuyện trong số những người Mặc gia, có một khả năng rất lớn chính là cổ con rối của người kia vẫn chưa hoàn toàn được nuôi dưỡng thành thạo.
Mà thời điểm đại ca cùng nhị ca gặp chuyện lại muộn hơn một chút, nếu như bọn họ thật sự còn sống, khả năng bị cổ con rối không chế là rất lớn, nếu không thì trên thế giới này chuyện mất trí nhớ làm gì có nhiều như vậy?"
Mặc Cửu Diệp nghe tức phục phân tích không ngừng gật đầu, ngoại trừ những gì mà nàng nói, hắn thật đúng là không thể nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn nữa.
"Bất kể như thế nào, hi vọng đại ca cùng nhị ca thật sự còn sống."
Hách Tri Nhiễm có thể nhìn ra được, Mặc Cửu Diệp vô cùng nóng lòng đi cứu đại ca cùng nhị ca, tam ca đã giấu diếm thân phận đi ra ngoài dò la tin tức, chỉ hi vọng thời điểm tam ca trở về có thể mang theo một ít tin tức hữu dụng.
Sự tình cũng chỉ có thể phân tích tới đấy, tương lai rốt cuộc ra sao đều là chuyện không thể lường trước được, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Hách Tri Nhiễm thở dài một hơi nói: "Đi thôi, đoán là nương đã chuẩn bị xong việc cúng ông công ông táo rồi, chúng ta đi ra đó nhìn thử xem."
Phu thê hai người đi ra khỏi phòng, quả nhiên Mặc lão phu nhân đã soạn xong bàn thờ để chúng ông công ông táo, bức tranh ông công ông táo được ngũ ca vẽ cũng được treo ở trên tường.
Lúc này, các tẩu tẩu cũng đang đi tới để gọi Hách Tri Nhiễm, các nàng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, chỉ đợi nàng xuống bếp nữa mà thôi.
Mặc dù nói từ đó giờ vẫn là mọi người cùng nhau chung sống, nhưng với người Mặc gia mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên cả nhà đón một ngày lễ chính thức như thế kể từ lúc Hách Tri Nhiễm xuyên không cho tới nay.
Mặc dù nàng không hiểu biết lắm về những phong tục này, nhưng cũng ôm thái độ nhập gia tùy tục, cố gắng dung hợp với người trong nhà.