Nói cách khác, nếu họ muốn vào quốc khố mà không sợ ai phát hiện, thì phải mở được khóa và vào trong trong vòng một phút. Hách Tri Nhiễm cũng nhìn thấy manh mối đó.
"Phu quân, ổ khóa cửa cứ giao cho ta."
Để mở được khóa, Hách Tri Nhiễm cũng không xa lạ gì, kiếp trước nàng đã được học một số kiến thức về việc bẻ khóa từ các chiến hữu trong quân đội. Ổ khóa của thời cổ đại này không thể so sánh được với sản phẩm công nghệ ở thời hiện đại, cấu trúc lõi khóa cũng rất đơn giản, nàng tự tin rằng mình có thể mở khóa được dễ dàng.
Dù nàng có thất bại cũng không sao, tình huống xấu nhất nếu lính canh xuất hiện, nàng sẽ mang Mặc Cửu Diệp trốn vào không gian trước. Tóm lại chỉ cần phu thê bình an vô sự, thử bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề. Mặc Cửu Diệp biết tức phụ của mình có khả năng, gật đầu không chút nghi ngờ.
"Được rồi, chúng ta hãy nhân cơ hội này thử xem, nếu không có tác dụng thì lập tức trốn vào không gian."
Vừa dứt lời, đúng lúc tầm mắt của thủ vệ đã rời khỏi cửa chính, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đi tới cửa. Hách Tri Nhiễm đã lấy ra một sợi dây mỏng từ trong không gian. Nhìn thấy sợi dây trong tay được nàng nhét vào lỗ khóa, chỉ lắc ngẫu nhiên vài lần, ổ khóa đã được mở ra thành công.
Hai người không dám lên tiếng, Mặc Cửu Diệp mở cánh cửa quốc khố thông qua một khoảng trống vừa hai người chui lọt vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hiện tại trời vẫn còn tối, các lính canh thậm chí không thể nhận ra ổ khóa đã biến mất, miễn là cánh cửa vẫn được đóng kín như lúc ban đầu thì được xem là mọi thứ đều ổn. Quả nhiên đúng như dự đoán, những vật phẩm được chứa bên trong có thể nói là rất ít và thoạt nhìn không có giá trị mấy. Ngay cả như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định bỏ qua cho mấy thứ ở đây.
Mặc dù những thứ này thuộc về quốc khố của đất nước, nhưng Thuận Vũ Đế không bao giờ dùng chúng để giúp ích cho bá tánh, Hách Tri Nhiễm không cảm thấy bất kỳ áp lực nào khi cướp bóc chúng.
Dọn sạch quốc khố một lần nữa, vốn đã có ít vật phẩm, Hách Tri Nhiễm có thể nhẹ nhàng lấy sạch chúng chỉ bằng cách đi ngang qua. Bởi vì lần trước họ đã lấy đi rất nhiều viên dạ minh châu, nên bây giờ trong kho chỉ còn lại vài ngọn đèn mờ để thắp sáng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến tầm nhìn của hai người họ.
Mặc Cửu Diệp đưa Hách Tri Nhiễm đến lối đi bí mật mà lần trước họ đã đi vào, chắc chắn là nó đã bị phá hủy. Hách Tri Nhiễm nhìn vào vị trí ban đầu của lối đi bí mật, hỏi: "Phu quân, lối đi bí mật đã không còn, phải làm sao đây?"
Mặc Cửu Diệp không nản lòng vì lối đi bí mật bị phá hủy.
"Thật ra, lối đi bí mật là lối thoát hiểm được triều đình đặc biệt thiết lập."
Đối với Hách Tri Nhiễm, không có gì đáng ngạc nhiên khi triều đình đặc biệt thiết lập một lối thoát, bởi vì từ lịch sử mà nàng biết được, nhiều vị Hoàng thượng lo lắng về những tình huống bất ngờ và sẽ tìm luôn tìm mọi cách tạo ra một lối thoát cho mình.
Nói cách khác, con đường mà Mặc Cửu Diệp đã đi khi đưa nàng vào quốc khố là một đường hầm trốn thoát do một vị hoàng đế nào đó của triều Đại Thuận đã cho đào.
"Nếu là một lối thoát hiểm, chắc chắn chỉ có hoàng thất mới biết. Tại sao chàng lại biết được?"