"Khi còn nhỏ ta được đưa vào cung làm bạn đồng hành cùng Nam Kì, bởi vì mới đến đây nên bọn ta chưa quen biết nhau, Nam Kì có tính cách kiêu ngạo và nóng nảy, sau khi bị hắn ta bắt nạt, ta chỉ chạy loanh quanh một mình, thì chạy tới đây. Lúc đó, ta vô tình phát hiện được lối đi bí mật này."
Hách Tri Nhiễm đã suy đoán ngay từ đầu, tại sao Mặc Cửu Diệp lại biết được lối đi bí mật, hóa ra hắn biết được từ lúc còn bé. Với tính khí trung thành của Mặc Cửu Diệp, hắn đương nhiên sẽ không nói ra bí mật lớn như vậy.
Khi đưa hắn đến dọn sạch quốc khố, chắc chắn lúc đó hắn đã vô cùng tức giận và suy đổ trước hành vi của Thuận Vũ Đế. Nói đến đây, Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi.
Bởi vì hắn và Hách Tri Nhiễm không tin rằng Thuận Vũ Đế sẽ có đủ can đảm để phá hủy con đường thoát thân của triều đình. Tốt nhất là nó chỉ có một lối vào và một lối ra khác nhau.
Mặc Cửu Diệp biết rất rõ kết cấu của lối đi bí mật, đặc biệt là vị trí lối vào hoàng cung, không thể tách rời quốc khố. Hai người chậm rãi đi vào, cẩn thận cảm nhận sự kỳ lạ phía dưới chân. Đi được một lúc, Hách Tri Nhiễm kéo lấy Mặc Cửu Diệp.
"Phu quân, ta cảm thấy gạch dưới chân như bị lỏng ra."
Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp quỳ xuống kiểm tra. Có một khoảng trống rõ ràng xung quanh viên gạch mà Hách Tri Nhiễm giẫm phải. Để xác nhận suy đoán này, nàng đã cố tình giẫm lên nó. Quả nhiên những viên gạch dưới chân nàng khẽ rung chuyển.
Hách Tri Nhiễm nhanh chóng bước sang một bên, Mặc Cửu Diệp lấy ra một con d.a.o găm sắc nhọn chĩa vào một khe hở, dùng một lực nhẹ, những viên gạch nghiêng lên. Một lỗ đen xuất hiện trước mắt họ.
Mặc Cửu Diệp trong lòng cười lạnh, Thuận Vũ Đế thật thông minh, ông ta cho rằng mật thất sẽ biến mất nếu thay đổi lối vào sao? Tất nhiên hắn sẽ không xem nhẹ chỉ vì tìm được lối đi bí mật quá nhanh. Dù sao kho quốc khố đã bị cướp một lần, nếu không nghĩ ra biện pháp đối phó thì mật đạo này thật sự sẽ không có giá trị gì.
Hách Tri Nhiễm cũng nghĩ tới điểm này, mặc dù đã tìm được lối vào mật đạo, nhưng cũng không thể nào tùy tiện đi xuống. Suy nghĩ một chút, nàng lấy một cái chăn bông từ không gian ra và ném nó xuống. Vừa ném chăn vào, hai người liền nghe thấy phía dưới có tiếng xèo xèo, quả nhiên có thể thấy Thuận Vũ Đế đã phái người tới đây cắm rất nhiều mũi tên ẩn. Một lúc sau, âm thanh dần dần biến mất, Hách Tri Nhiễm vẫn lo lắng, lại ném chăn sang hướng khác. Thao tác tương tự được thực hiện bốn lần liên tiếp và sau khi không nghe thấy âm thanh của mũi tên nào nữa, Mặc Cửu Diệp dẫn đầu và đi về phía trước.
Sau khi chắc chắn rằng bên trong không có gì nguy hiểm, Mặc Cửu Diệp mới kéo Hách Tri Nhiễm xuống. Để đề phòng người khác phát hiện ra manh mối, sau khi xác nhận Hách Tri Nhiễm vẫn an toàn, Mặc Cửu Diệp quay lại một lần nữa, hắn nhấc viên gạch vừa rồi lên đặt lại vị trí cũ.
Mặc dù không thể hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng ít nhất sẽ không có ai nhìn thấy sự khác thường rõ ràng.
Hách Tri Nhiễm đã lấy đèn pin từ trong không gian ra, vừa quan sát tình hình, đồng thời hai người vừa thận trọng tiến về phía trước. So với lần trước Mặc Cửu Diệp đưa nàng tới đây, lần này nàng có vẻ không lo lắng lắm nên quan sát kỹ hơn.
Mặc Cửu Diệp khi còn bé vô cùng ham chơi, nên đã đi đi lại lại lối bí mật này nhiều lần.