Mặc Cửu Diệp cũng không nói cho Nam Thụy biết, lúc này hắn không thể đem tức phụ bảo bối của chính mình dâng lên trước đầu sóng ngọn gió được.
Mặc dù nói những lời mà Nam Thụy nói ra cũng đủ để cân nhắc một phen, nhưng bất luận như thế nào, Nam Thụy cũng đã làm ra những việc bất lợi cho Mặc gia.
Nếu như để hắn ta biết được Nhiễm Nhiễm biết giải cổ, khó mà đảm bảo hắn ta sẽ không nổi lên tâm tư xấu xa nào khác.
"Người giải cổ giúp bát ca chính là một vị thế ngoại cao nhân, hiện giờ ta cũng không biết hành tung của người đấy."
Nam Thụy nghe thấy thế có chút sốt ruột, khó khăn lắm mới tìm được một người biết phương pháp khác để giải cổ, Mặc Cửu Diệp lại không biết được hành tung của đối phương.
"Ngươi có thể cho ta một ít manh mối được không?"
Mặc Cửu Diệp cũng không muốn chuyện này hoàn toàn bị phong ấn, nhỡ may sau khi giúp mẫu phi của Nam Thụy xong lại có lợi cho mình, hắn vẫn đang suy xét tới việc để Nhiễm Nhiễm ra tay.
"Tính cách của người giải cổ giúp bát ca của ta có chút cổ quái, không thích tiếp xúc với người lạ, hơn nữa cũng không dùng dung nhan thật để lộ diện trước người ta giống như thế, nếu như ta mạo muội đưa hành tung của người đó cho ngươi, chỉ sợ sẽ đem lại phiền toái cho Mặc gia ta."
Nam Thụy thành khẩn cam đoan: "Ta thề, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được vị đại sư biết giải cổ kia, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều có thể đáp ứng."
Mặc Cửu Diệp cũng không vội vàng tỏ thái độ đối với chuyện này, việc lớn như vậy, hắn phải thương lượng với Nhiễm Nhiễm trước sau đó với trả lời được. "Nếu như Thụy Vương mấy ngày này không vội rời đi, ta có thể thử liên hệ với vị cao nhân kia một chút, nếu có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi sớm nhất."
Mặc Cửu Diệp làm như vậy cũng là có nguyên nhân.
Hắn muốn thông qua sợi dây là Nam Thụy này để tìm hiểu nguồn gốc của người tóc trắng mặt trẻ con thần bí kia, chỉ có tìm được người kia, hắn mới có thể biết được tin tức của đại ca cùng nhị ca.
Nam Thụy thấy Mặc Cửu Diệp bằng lòng nghĩ cách giúp mình, kích động đứng bật dậy, thậm chí còn quên mất chính mình mang thân phận vương gia.
Hắn cúi người thật sâu về phía Mặc Cửu Diệp.
"Chỉ cần có thể giúp mẫu phi của ta giải cổ, muốn ta làm cái gì cũng được."
Đối với lòng hiếu thuận của Nam Thuỵ, rất nhiều quý tộc ở kinh thành đều biết tới.
Mẫu tử Nam Thụy từ nhỏ ở trong cung không được sủng ái, có thể nói mẫu tử hai người phải nương tựa lẫn nhau mới có thể sống tới tận bây giờ, tình cảm của Nam Thụy đối với vị mẫu phi này không cần nghĩ cũng biết.
Mặc Cửu Diệp trực tiếp đứng lên: "Ba ngày sau, vẫn là ở chỗ này, ta sẽ đưa tin tức cho Thụy Vương điện hạ.”
Được, ta ở nơi này chờ tin tốt của ngươi."
Mặc Cửu Diệp không nhìn Nam Thụy nữa, kéo bàn tay nhỏ bé của Hách Tri Nhiễm đứng lên: "Bát ca, chúng ta về thôi."
Mấy người không lập tức trở về thôn Tây Lĩnh, mà là tới huyện nha.
Lúc này Mạnh Hoài Ninh đã xử lý thỏa đáng hậu quả của trận ô long về bệnh đậu mùa, thấy mấy người quay lại, liền thu xếp chiêu đãi một bữa cơm chiều.
Về phần Nam Thụy, người ta cũng chưa tìm tới mình, trực tiếp không nhìn là được rồi.
Mặc Cửu Diệp lại uyển chuyển cự tuyệt.
"Đa tạ ý tốt của Mạnh huynh đệ, chỉ là chúng ta đều đã ra ngoài cả một ngày rồi, lão mẫu trong nhà chắc chắn đang nóng ruột, hôm nay liền không ở lại nơi này làm phiền nữa."