Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên Hách Tri Nhiễm hiểu ý của bà, đơn giản là muốn bảo nàng chia cá nướng cho những quan sai kia.

Vì để Mặc lão phu nhân thoải mái ăn cá, nàng đưa một ánh mắt yên lòng cho đối phương.

Nàng lập tức lại chia cho tám vị tẩu tẩu mỗi người một con cá.

Còn lại một con, nàng nhìn Mặc Cửu Diệp vẫn nằm sấp trên xe ván gõ, lại nhìn Mặc Hàm Nguyệt sắp chảy nước miếng ra, cuối cùng vẫn lựa chọn đưa cho Mặc Hàm Nguyệt.

Các quan sai thấy hành động của nàng, chợt không vui vẻ nữa.

Đặc biệt là Trương Thanh, mình còn hấp tấp đưa dầu hạt cải cho người ta, kết quả, căn bản không có phần của hắn ta.

"Hách thị, từ nhỏ ngươi chính là học làm người như vậy sao?"

Hách Tri Nhiễm ngẩng đầu lên, trả lời một cách đúng mực.

"Ta làm người như thế có gì không đúng sao?

Từ nhỏ thì phụ thân ta đã dạy bảo ta, có thứ tốt phải cho trưởng bối trước, ta cho bà bà trước, còn có tám vị tẩu tẩu của ta, bọn họ đều lớn tuổi hơn ta, ta cho bọn họ trước cũng không có gì đáng trách.

Tiểu cô tuổi còn nhỏ, tất nhiên ta phải chăm sóc tí, quan gia người nói thử xem, có chỗ nào ta không làm đúng?"

Trương Thanh bị nói tới nỗi không trả lời được.

Xác thực không có điểm nào không đúng...

Chu Lão Bát lại có tính nhẫn nại, thấy Trương Thanh sốt ruột, ở bên cạnh đụng nhẹ hắn ta, tỏ ý hắn ta chớ nóng nảy.

Dù sao cũng là đồ của người ta, không muốn biếu ngươi cũng chẳng có gì đáng trách.

Cùng lắm thì sau này tìm cơ hội làm khó dễ Mặc gia mà thôi.

Trương Thanh cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, ngồi ở đó trừng mắt nhìn Hách Tri Nhiễm.

Bành Vượng nhìn mọi thứ này, trái lại cảm thấy rất thú vị.

Hắn ta làm quan sai áp giải lưu đày phạm nhân nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được người không sợ bọn họ.

Hơn nữa, mỗi lần người ta đều có thể nói đạo lý đến điểm mấu chốt, khiến người khác căn bản không thể nào phản bác.

Hắn ta nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Mặc Cửu Diệp đang nằm sấp bên cạnh.

"Tức phụ của ngươi càng lúc càng lợi hại."

Hiện nay ngoài đánh giá Hách Tri Nhiễm lợi hại ra, Bành Vượng hầu như không tìm được từ hình dung nào khác.

Mặc Cửu Diệp nghiêng đầu, giả vờ tỏ ra vẻ yếu ớt nói: "Nàng ấy cũng chỉ miệng lưỡi không buông tha người mà thôi.

"Ôi... Ngươi đừng khiêm tốn, ta nói tức phụ ngươi lợi hại chính là lợi hại."

Có thể không lợi hại sao?

Người ta chẳng những biết chữa bệnh, còn có thể xuống sông bắt cá, mồm mép lại lưu loát như thế kia.

Tóm lại giờ đây Bành Vượng cũng phục rồi, chỉ đáng tiếc, Hách Tri Nhiễm là một nữ tử.

Bằng không, với năng lực của nàng, tuyệt đối có thể trở thành một nhân vật tài giỏi.

Hách Tri Nhiễm không biết Bành Vượng đánh giá mình cao như thế kia, nàng tập trung cúi đầu tiếp tục nướng cá.

Hách Tri Nhiễm vốn tưởng rằng đám quan sai kia sẽ kiếm chuyện, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp chiêu. Sở dĩ nàng làm như vậy cũng là có nguyên nhân.

Trước mắt vừa mới từ kinh thành xuất phát, đến Tây Bắc còn có khoảng cách rất xa.

Nếu từ lúc đầu thì nàng đã nịnh nọt lấy lòng những quan sai này, khiến bọn họ cảm thấy mọi thứ đều là đương nhiên, tương lai chẳng phải còn sư tử há to mồm?

Ngoài ra, Hách Tri Nhiễm còn muốn thăm dò thử giới hạn cuối cùng của những quan sai này, cũng tiện cho ngày sau đắn đo.

Xem xét từ sự việc vừa rồi phân chia cá nướng, những quan sai này vẫn xem như nói đạo lý.

Hách Tri Nhiễm cũng coi như có hiểu biết sơ bộ về bọn họ.

Nhóm cá trích thứ hai nướng xong, vẫn là mười con.

Hách Tri Nhiễm cầm hai con đưa đến tay Bành Vượng và Mặc Cửu Diệp trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK